Tổng hợp 50 bài văn nghị luận phân tích một tác..

Viết bài văn phân tích truyện "Thầy giáo dạy vẽ" của Xuân Quỳnh lớp 9


Xuân Quỳnh không chỉ là một nhà thơ tài năng mà còn là một cây bút truyện ngắn sâu sắc. Thầy giáo dạy vẽ là một tác phẩm giàu ý nghĩa, không chỉ kể về tình cảm thầy trò mà còn phản ánh những giá trị nhân văn sâu sắc trong cuộc sống

Tổng hợp đề thi học kì 2 lớp 9 tất cả các môn - Kết nối tri thức

Toán - Văn - Anh - KHTN - Lịch sử và Địa lí

Lựa chọn câu để xem lời giải nhanh hơn

Dàn ý

1. Mở bài: Giới thiệu khái quát về tác giả, tác phẩm, ấn tượng về chủ đề của tác phẩm.

2. Thân bài: 

* Khái quát về nội dung chính của tác phẩm: 

- Truyện kể về một người thầy dạy vẽ, có cuộc sống vật chất đạm bạc nhưng rất yêu nghề. Thầy yêu thương tất cả học sinh của mình, thầy ân cần, hiền hậu, chẳng bao giờ gắt gỏng hay cáu giận gì. Dù tuổi tác không còn trẻ, sức khỏe đã giảm sút đi nhiều nhưng thầy luôn tận tâm với công việc. Mặc cho có ốm yếu, sốt cao nhưng thầy chưa bao giờ phụ lòng học sinh, thầy luôn có mặt đủ, không bỏ một tiết lên lớp nào. 

- Thầy dạy học sinh chu đáo, tỉ mẩn từng chút một. Nhân vật “tôi” còn kể về kỉ niệm thầy bồi hồi, xúc động khi báo tin bức tranh của mình được trưng bày ở triển mỹ thuật thành phố. Để động viên thầy, nhân vật “tôi” và các bạn đã giấu thầy viết cảm tưởng trong cuốn sổ. Điều đó được giữ bí mật đến khi thầy ra đi. Câu chuyện khép lại trong nỗi nhớ thương và lòng biết ơn của các học trò đối với thầy.

* Phân tích chủ đề, đề tài của truyện:

- Truyện ca ngợi một người thầy yêu nghề, tận tâm với học trò; có khát vọng hội họa:

+ Thầy hiền từ, nhân hậu, luôn ân cần, chẳng bao giờ quát mắng hay cáu giận với học trò.

+ Thầy tâm huyết với công việc, chẳng ngại mệt nhoài, đau ốm, thầy vẫn có mặt đủ các tiết dạy.

+ Thái độ tập trung, giảng dạy tỉ mỉ từng chút một với học trò của mình.

+ Khát vọng hội họa của thầy gửi gắm qua những câu chuyện, những bức tranh trên gác mái và tâm trạng đầy xúc động khi bức tranh của mình được trưng bày ở triển lãm mỹ thuật thành phố.

- Truyện còn thể hiện lòng biết ơn, trân trọng của nhân vật “tôi” và các bạn đối với công ơn của thầy:

+ Giấu thầy viết cảm tưởng trong cuốn sổ ở kỳ triển lãm tranh.

+ Luôn nhớ và biết ơn thầy cả khi thầy đã mất.

* Chỉ ra và phân tích những nét đặc sắc về nghệ thuật của truyện:

- Truyện đã sử dụng thành công ngôi kể thứ nhất, người kể chuyện là một trong những người học trò khiến cho câu chuyện trở nên sinh động, chân thực.

- Ngôn ngữ kể chuyện mộc mạc, giản dị, gần gũi đời thường,…

- Tình huống truyện nhẹ nhàng, dung dị nhưng đầy xúc động.

- Nghệ thuật xây dựng nhân vật: Nhân vật người thầy được xây dựng chủ yếu thông qua hình dáng, cử chỉ, thái độ, việc làm và cả những suy nghĩ, cảm nhận của nhân vật “tôi” và “chúng tôi” (nhân vật “tôi” và các bạn) về thầy.

- Nhan đề “Thầy giáo dạy vẽ cũng góp phần làm nổi bật chủ đề của truyện.

3. Kết bài:

- Khẳng định giá trị của truyện

- Liên hệ mở rộng.

Bài siêu ngắn Mẫu 1

Xuân Quỳnh không chỉ là một nhà thơ tài năng mà còn là một cây bút truyện ngắn sâu sắc. Thầy giáo dạy vẽ là một tác phẩm giàu ý nghĩa, không chỉ kể về tình cảm thầy trò mà còn phản ánh những giá trị nhân văn sâu sắc trong cuộc sống.

Tác phẩm xoay quanh câu chuyện của một người thầy giáo dạy vẽ – một người mang trong mình niềm đam mê nghệ thuật và tấm lòng tận tụy với nghề. Thầy không chỉ truyền đạt kiến thức mà còn khơi gợi trong học trò tình yêu với cái đẹp. Hình ảnh người thầy trong tác phẩm gợi lên sự trân trọng đối với những người làm công tác giáo dục, đặc biệt là những người mang đến cho học trò niềm say mê và khát vọng sáng tạo.

Qua câu chuyện, Xuân Quỳnh còn muốn nhấn mạnh đến giá trị của nghệ thuật trong đời sống. Nghệ thuật không chỉ đơn thuần là những bức tranh hay bài học trên lớp, mà còn là cách con người cảm nhận và trân trọng thế giới xung quanh. Thầy giáo dạy vẽ trong truyện không chỉ dạy học trò cách vẽ mà còn dạy cách nhìn nhận cuộc sống một cách chân thành, sâu sắc.

Tác phẩm có lối kể chuyện giản dị, giàu cảm xúc. Nhân vật người thầy được xây dựng một cách sinh động, chân thực, thể hiện rõ tâm huyết và lòng yêu nghề. Ngôn ngữ truyện nhẹ nhàng nhưng thấm đẫm triết lý nhân văn.

Nhìn chung, Thầy giáo dạy vẽ không chỉ là một câu chuyện về tình thầy trò mà còn là một lời ca ngợi đối với những người làm nghề giáo. Qua đó, Xuân Quỳnh muốn gửi gắm thông điệp về tầm quan trọng của giáo dục và nghệ thuật trong cuộc sống.

Bài siêu ngắn Mẫu 2

“Thầy giáo dạy vẽ” là một truyện ngắn xúc động của nhà văn Xuân Quỳnh, viết về tình cảm thầy trò với những rung động nhẹ nhàng mà sâu sắc. Nhân vật chính là một cậu học sinh từng bị thầy mắng là “vẽ bậy” trong giờ học mỹ thuật. Cậu buồn và cảm thấy tổn thương khi thấy bức tranh mình vẽ “con gà xấu tệ”, bị cho là "không có con gà nào lại có cái mỏ thế cả".

Tuy nhiên, bước ngoặt xảy ra khi cậu đến thăm nhà thầy. Trong căn phòng nhỏ, cậu vô tình nhìn thấy bức tranh con gà của mình được treo trên tường, cạnh những bức vẽ đẹp nhất của lớp. Cậu ngạc nhiên đến mức “đứng chết lặng”. Chính hành động ấy khiến cậu hiểu rằng thầy không hề ghét bỏ, mà vẫn trân trọng nét vẽ trẻ con, ngây ngô của cậu học trò.

Hình ảnh thầy giáo hiện lên vừa nghiêm khắc, vừa nhân hậu. Thầy mắng để học sinh cố gắng hơn, nhưng cũng biết lặng lẽ giữ lại những điều non nớt đáng quý. Đó là tấm lòng người thầy không chỉ truyền đạt kiến thức mà còn nâng niu tâm hồn học sinh. Cậu bé sau khi hiểu được điều ấy đã thay đổi suy nghĩ, “tự dưng thấy yêu quý thầy vô cùng”, và lần đầu tiên “mong đến giờ học vẽ”.

Truyện mang đến bài học cảm động về tình yêu thương, sự thấu hiểu và lòng bao dung của người thầy. Qua đó, Xuân Quỳnh gửi gắm thông điệp nhẹ nhàng: sự trưởng thành của học trò bắt đầu từ những điều rất nhỏ - một lời mắng, một bức tranh, một ánh mắt đầy yêu thương.

Bài siêu ngắn Mẫu 3

Truyện ngắn Thầy giáo dạy vẽ" không chỉ đơn thuần là câu chuyện về một người thầy mà còn là bức tranh sống động về tình cảm thấy trò, về những kỷ niệm đẹp trong tuổi học trò. Xuân Quỳnh, với tài năng của mình, đã khắc họa thành công hình ảnh thấy Bản – một người thấy đăng kinh, người đã để lại dấu ấn sâu sắc trong lòng học trò.

Thầy Bản là một người thầy mẫu mực, không chỉ giỏi chuyên môn mà còn có tâm hồn nhạy cảm và tình yêu thương học trò. Ông không chỉ dạy vẽ mà còn dạy cho học trò cách nhìn nhận cuộc sống, cách cảm nhận cái đẹp. Hình ảnh thấy Bản hiện lên qua những kỷ niệm của nhân vật "tôi – một học sinh trong lớp của thầy. Những bài học của thấy không chỉ dừng lại ở kiến thức mà còn là những bài học về nhân cách, về tình yêu thương và sự sẻ chia.

Tình cảm giữa thầy và trò trong tác phẩm rất chân thành và sâu sắc. Nhân vật "tôi" luôn nhớ về thầy với lòng kính trọng và biết ơn. Những kỷ niệm về thấy Bản không chỉ là những giờ học mà còn là những khoảnh khắc ấm áp, những lời động viên, khích lệ từ thấy. Tình cảm này được thể hiện qua những chi tiết nhỏ nhưng ý nghĩa, như việc thấy luôn quan tâm đến từng học sinh, giúp đỡ họ vượt qua khó khăn.

Truyện ngắn còn mang đến thông điệp về giá trị của nghệ thuật trong cuộc sống. Thấy Bản không chỉ dạy vẽ mà còn giúp học trò nhận ra vẻ đẹp của cuộc sống xung quanh. Qua những bức tranh, học trò có thể thể hiện cảm xúc, suy nghĩ và ước mơ của minh. Nghệ thuật trở thành cầu nối giữa thầy và trò, giữa quá khứ và hiện tại.

Cuối cùng, tác phẩm còn thể hiện nỗi nhớ và sự tiếc nuối của nhân vật "tôi khi nghĩ về thấy Bản. Những kỷ niệm đẹp về thấy luôn sống mãi trong tâm trí của nhân vật, nhưng cũng mang đến nỗi buồn khi thời gian trôi qua, khi những người thấy, người bạn không còn bên cạnh. Điều này khiến người đọc cảm nhận được sự quý giá của những khoảnh khắc trong cuộc sống.

Truyện ngắn "Thầy giáo dạy vẽ" của Xuân Quỳnh không chỉ là một tác phẩm văn học mà còn là một bài học về tinh thấy trỏ, về giá trị của nghệ thuật và những kỷ niệm đẹp trong cuộc sống. Qua hình ảnh thấy Bản, tác giả đã gửi gắm thông điệp về tình yêu thương, sự sẻ chia và lòng biết ơn đối với những người đã dạy dỗ và dẫn dắt chúng ta trên con đường trưởng thành.

Bài tham khảo Mẫu 1

Câu chuyện “Thầy giáo dạy vẽ của tôi” của tác giả xuân Quỳnh đưa người đọc đến một dòng cảm xúc nghẹn ngào, sâu lắng về đạo làm trò, nổi bật hơn cả là tấm lòng thương yêu học trò, tận tâm với công việc của nhân vật thầy Bản qua hồi tưởng của cậu học trò Châu - họa sĩ - kỹ sư nhà máy cơ khí.

Hình ảnh về người thầy luôn đọng mãi trong tâm trí Châu với những kỷ niệm không thể nào quên. Thầy Bản là một người đầy có bề dày kinh nghiệm của nghề giáo. Khi Châu học lớp năm, thầy đã có mái tóc bạc phơ. Thầy ăn mặc theo phong cách xưa cũ với bộ com-le đen sờn màu, thầy đội mũ nồi, đeo dày và chiếc cặp da nâu cũ kĩ, râu mép của thầy đã lấm tấm bạc. Chỉ bằng vài chi tiết, ta có thể thấy thầy Bản đã bước vào tuổi xế chiều, thầy cống hiến cả cuộc đời mình để truyền lại cho thế hệ mầm non một kho tàng hội họa trù phú. Thầy yêu thương tất cả học sinh của mình, thầy ân cần, hiền hậu, chẳng bao giờ gắt gỏng hay cáu giận gì. Dù tuổi tác không còn trẻ, sức khỏe đã giảm sút đi nhiều nhưng thầy luôn tận tâm với công việc. Mặc cho có ốm yếu, sốt cao nhưng thầy chưa bao giờ phụ lòng học sinh, thầy luôn có mặt đủ, không bỏ một tiết lên lớp nào. Hiếm có thể thấy một người thầy nào tâm huyết với học trò, với nghề như vậy. 

Có lẽ bởi vì thầy yêu cái đẹp, tâm hồn say mê hội họa đã dẫn dắt thầy gắn bó với nghề này, gắn bó với những cô cậu học trò đáng yêu. Thầy muốn gửi gắm ước mơ, khát vọng của mình vào những mầm non tươi đẹp của đất nước. Thầy dạy học sinh chu đáo, tỉ mẩn từng chút một. “Thầy dạy chúng tôi kẻ chữ, vẽ cái sọt giấy, lọ mực,... Thầy ân cần, tỉ mỉ chỉ bảo cho chúng tôi từng li từng tí: cách tô màu, đánh bóng, cả cách gọt bút chì thế nào cho đẹp và dễ vẽ.” Thầy tận tâm hướng dẫn học sinh từng li từng tí, thầy mong muốn từng nét vẽ là từng ước mơ được chắp cánh bay xa.

Hoài bão về nghệ thuật vẫn luôn rực cháy trong trái tim của thầy. Đó là “Những câu chuyện về hội họa, về màu sắc và đường nét, về thế giới thứ hai rực rỡ, diệu kỳ của những bức tranh, những cánh cửa mở tới khu vườn tốt lành và đẹp đẽ”. Qua lời kể của Châu về câu chuyện của thầy, có thể thấy hội họa đã trở thành nguồn sống, nhịp thở, hòa cùng dòng máu chảy trôi trong con người thầy. Nguồn sống đó còn thể hiện ở những bức học tỉ mỉ, nhiều màu sắc về vạn vật xung quanh của thầy trên căn gác mái. Khát khao cháy bỏng là thế nhưng trái tim của thầy cũng yếu đuối vô cùng. Thầy bồi hồi, xúc động khi báo tin bức tranh của mình được trưng bày ở triển mỹ thuật thành phố. Thầy cứ loay hoay, đi đi lại lại ngắm nhìn bức tranh của mình mãi không thôi. Ta càng thấy đồng cảm và thương thầy hơn khi thầy bối rối vì cảm động thông báo với học trò rằng bức tranh của thầy đã được một số người thích và ghi nhận. Ấy thế mà thầy khiêm tốn, ân hận nói rằng: “Bức tranh ấy tôi chưa được vừa ý...Nếu vẽ lại tôi sẽ sửa chữa nhiều hơn.” Thầy đâu biết rằng lời bình trong cuốn sổ cảm tưởng đó chính do những cô cậu học trò vì yêu mến thầy, thương cảm cho tài năng bị chôn vùi của thầy nên mới quyết định thực hiện hành động ý nghĩa đặc biệt.

Người thầy đáng kính đó nay đã đi xa nhưng để lại muôn vàng kính trọng cho thế hệ học sinh bấy giờ. Thầy làm cho những tâm hồn ngây thơ biết yêu hội họa. Thầy trở thành một tấm gương sáng chói về sự cần cù, chăm chỉ, cống hiến hết mình với công việc, một con người giàu tình yêu thương, tấm lòng trong sạch, chân chính giúp cho thế hệ mai sau noi theo. Thầy không nổi tiếng và thành công trong sự nghiệp nhưng trong mắt học trò ,thầy luôn là hình mẫu lý tưởng của sự hiền hòa và sự quan tâm đến học sinh 

Bài tham khảo Mẫu 2

Thời gian trôi, có những gương mặt lặng lẽ nhưng không bao giờ phai nhòa trong ký ức chúng ta. Đó không phải là những người nổi tiếng, không phải là những con người làm nên những điều phi thường mà là những người thầy, người cô đã dạy ta những điều nhỏ bé nhưng lại mang ý nghĩa sâu xa, nuôi dưỡng tâm hồn ta từng ngày. Có những người thầy hiện diện trong ký ức của ta không phải bằng hào quang mà bằng sự âm thầm, tận tụy và lòng yêu nghề đến tận cùng. Trong dòng chảy ấy của ký ức, “Thầy giáo dạy vẽ” của Xuân Quỳnh hiện lên như một dòng hồi tưởng đầy cảm xúc, nhẹ nhàng mà day dứt về một người thầy cũ đó là thầy Bản - người gieo mầm nghệ thuật và nhân cách sống vào tâm hồn những đứa trẻ lớp 5 năm nào.

Truyện ngắn là lời kể giản dị của người học trò xưa, nay đã trưởng thành, khi nhớ về thầy giáo dạy vẽ của mình sau khi hay tin thầy mất. Những ký ức hiện lên qua lớp lớp thời gian, không chỉ khắc họa chân dung một người thầy tận tụy mà còn khơi dậy trong lòng người đọc những rung cảm ấm áp, yêu thương. Ngay từ những dòng đầu tiên, hình ảnh thầy Bản đã hiện lên rất chân thực: “mái tóc đã bạc phơ”, “bộ com-lê đen đã cũ”, “đội mũ nồi”, “đôi giày cũ và chiếc cặp da nâu cũng đã sờn rách”. Đó là một người thầy già, sống giản dị, khiêm nhường, ăn mặc theo kiểu xưa, không cầu kỳ hay phô trương. Hình ảnh thầy bước ra từ ký ức cũ kỹ nhưng đầy yêu thương ấy như gợi nhắc người đọc về một thế hệ nhà giáo cũ bình dị, nhẫn nại, tận tụy đến mức gần như quên mình. Dù tuổi cao, sức yếu, “kể cả những hôm thầy sốt cao giọng run run”, thầy vẫn không nghỉ một tiết dạy nào. Chỉ một chi tiết ấy thôi cũng đủ để người đọc xúc động bởi có lẽ, tình yêu nghề, lòng tận tụy với học trò là động lực khiến thầy vượt qua mọi giới hạn của bản thân.

Nếu ngoại hình và cách sống của thầy Bản gợi lên sự giản dị thì trái tim nghệ sĩ trong thầy lại là một thế giới rực rỡ và đầy đam mê. Thầy từng là sinh viên khóa đầu tiên của trường Cao đẳng Mỹ thuật Đông Dương – một nơi sản sinh ra bao danh họa lớn. Nhưng khác với những người bạn thành danh, tên tuổi vang xa, thầy Bản chọn con đường âm thầm làm thầy giáo dạy vẽ cấp hai. Có thể thầy không gặp thời, có thể tài năng của thầy không được chú ý nhưng tình yêu hội họa trong thầy thì không bao giờ cạn. Không chỉ dạy học trò cách kẻ chữ, tô màu, đánh bóng, gọt bút chì, thầy còn kể cho học sinh nghe về "thế giới thứ hai" - nơi những bức tranh mở ra những cánh cửa rực rỡ, kỳ lạ. Thầy đưa các em về nhà, cho xem tranh vẽ, sách vở, cả những tác phẩm tự tay mình vẽ. Ẩn sau vẻ ngoài khắc khổ là một tâm hồn nghệ sĩ tinh tế, lặng lẽ và yêu cái đẹp đến tận cùng. Trong con mắt học trò, thầy không chỉ dạy vẽ mà còn dạy cách cảm nhận, yêu thương, dạy lòng trân trọng đối với cái đẹp.

Cao trào của truyện chính là bức tranh nhỏ của thầy trong buổi triển lãm. Bức tranh ấy, một lọ hoa cúc, vài quả cam, cánh hoa vàng rơi trên mặt bàn nhỏ bé, mộc mạc giữa những tác phẩm lớn và hoành tráng khác. Không ai chú ý đến bức tranh của thầy. Nhưng các học trò năm nào, nay đã lớn, đã rủ nhau đến xem. Xót xa trước sự lặng lẽ và ánh mắt bồn chồn của thầy, các em đã lén viết vào sổ cảm tưởng những lời khen ngợi dành cho thầy, ký bằng những cái tên giả. Hành động nhỏ nhưng đầy ấm áp ấy là đỉnh điểm của cảm xúc không chỉ thể hiện tình cảm yêu thương, sự biết ơn mà còn là sự che chở, bao bọc mà học trò muốn dành lại cho người thầy đã cho mình quá nhiều. Khi thầy xúc động báo tin "có người thích bức tranh của tôi", không ai trong các em nỡ nói ra sự thật. Bởi thầy xứng đáng có một niềm vui nhỏ nhoi, một niềm tin dịu dàng rằng nỗ lực của mình được nhìn nhận, dù chỉ trong khoảnh khắc.

Truyện kết lại bằng sự lặng lẽ của thầy trong cái chết, và sự thức tỉnh trong lòng những học trò cũ. Giờ đây, họ đã trưởng thành, có người thành công, có người bình dị, nhưng không ai quên thầy Bản. Đối với họ, thầy không chỉ là người mở ra cánh cửa nghệ thuật mà còn là tấm gương sáng về nhân cách: lòng trong sạch, sự cần cù và tình yêu chân thành với công việc. Ở thầy, người đọc bắt gặp hình ảnh một thế hệ thầy cô đã dành cả cuộc đời mình cho nghề giáo - lặng thầm, tận tụy, không mong cầu danh vọng. Và trong sự lặng thầm ấy, có biết bao điều lớn lao, biết bao giá trị được trao truyền.

“Thầy giáo dạy vẽ” không chỉ là một câu chuyện kể, mà là một bản tình ca dịu dàng về tình thầy trò, về ký ức và lòng biết ơn. Giọng văn nhẹ nhàng, sâu lắng, không cầu kỳ tô vẽ nhưng giàu sức gợi. Truyện không có tình tiết gay cấn, không có xung đột dữ dội nhưng lại khiến người đọc lặng đi, như chính nhân vật người kể chuyện đã lặng đi khi biết tin thầy mất. Qua hình tượng thầy Bản, Xuân Quỳnh như muốn nói với chúng ta rằng: trong cuộc đời, có những con người không cần nổi bật, không cần tiếng vang, nhưng họ là ánh sáng thầm lặng, âm ỉ sưởi ấm tâm hồn bao thế hệ học trò.

Và khi trang truyện đã khép lại, dư âm còn đọng lại không chỉ là sự xúc động, mà là một lời nhắc nhở dịu dàng: hãy trân trọng những người thầy của mình bởi họ chính là người đã lặng lẽ thắp lên trong ta những ánh sáng đầu tiên của tri thức và nhân cách.

Bài tham khảo Mẫu 3

Câu chuyện “Thầy giáo dạy vẽ của tôi” của tác giả xuân Quỳnh đưa người đọc đến một dòng cảm xúc nghẹn ngào, sâu lắng về đạo làm trò, nổi bật hơn cả là tấm lòng thương yêu học trò, tận tâm với công việc của nhân vật thầy Bản qua hồi tưởng của cậu học trò Châu - họa sĩ - kỹ sư nhà máy cơ khí.

       Hình ảnh về người thầy luôn đọng mãi trong tâm trí Châu với những kỷ niệm không thể nào quên. Thầy Bản là một người đầy có bề dày kinh nghiệm của nghề giáo. Khi Châu học lớp năm, thầy đã có mái tóc bạc phơ. Thầy ăn mặc theo phong cách xưa cũ với bộ com-le đen sờn màu, thầy đội mũ nồi, đeo dày và chiếc cặp da nâu cũ kĩ, râu mép của thầy đã lấm tấm bạc. Chỉ bằng vài chi tiết, ta có thể thấy thầy Bản đã bước vào tuổi xế chiều, thầy cống hiến cả cuộc đời mình để truyền lại cho thế hệ mầm non một kho tàng hội họa trù phú. Thầy yêu thương tất cả học sinh của mình, thầy ân cần, hiền hậu, chẳng bao giờ gắt gỏng hay cáu giận gì. Dù tuổi tác không còn trẻ, sức khỏe đã giảm sút đi nhiều nhưng thầy luôn tận tâm với công việc. Mặc cho có ốm yếu, sốt cao nhưng thầy chưa bao giờ phụ lòng học sinh, thầy luôn có mặt đủ, không bỏ một tiết lên lớp nào. Hiếm có thể thấy một người thầy nào tâm huyết với học trò, với nghề như vậy. Có lẽ bởi vì thầy yêu cái đẹp, tâm hồn say mê hội họa đã dẫn dắt thầy gắn bó với nghề này, gắn bó với những cô cậu học trò đáng yêu. Thầy muốn gửi gắm ước mơ, khát vọng của mình vào những mầm non tươi đẹp của đất nước. Thầy dạy học sinh chu đáo, tỉ mẩn từng chút một. “Thầy dạy chúng tôi kẻ chữ, vẽ cái sọt giấy, lọ mực,... Thầy ân cần, tỉ mỉ chỉ bảo cho chúng tôi từng li từng tí: cách tô màu, đánh bóng, cả cách gọt bút chì thế nào cho đẹp và dễ vẽ.” Thầy tận tâm hướng dẫn học sinh từng li từng tí, thầy mong muốn từng nét vẽ là từng ước mơ được chắp cánh bay xa.

         Hoài bão về nghệ thuật vẫn luôn rực cháy trong trái tim của thầy. Đó là “Những câu chuyện về hội họa, về màu sắc và đường nét, về thế giới thứ hai rực rỡ, diệu kỳ của những bức tranh, những cánh cửa mở tới khu vườn tốt lành và đẹp đẽ”. Qua lời kể của Châu về câu chuyện của thầy, có thể thấy hội họa đã trở thành nguồn sống, nhịp thở, hòa cùng dòng máu chảy trôi trong con người thầy. Nguồn sống đó còn thể hiện ở những bức học tỉ mỉ, nhiều màu sắc về vạn vật xung quanh của thầy trên căn gác mái. Khát khao cháy bỏng là thế nhưng trái tim của thầy cũng yếu đuối vô cùng. Thầy bồi hồi, xúc động khi báo tin bức tranh của mình được trưng bày ở triển mỹ thuật thành phố. Thầy cứ loay hoay, đi đi lại lại ngắm nhìn bức tranh của mình mãi không thôi. Ta càng thấy đồng cảm và thương thầy hơn khi thầy bối rối vì cảm động thông báo với học trò rằng bức tranh của thầy đã được một số người thích và ghi nhận. Ấy thế mà thầy khiêm tốn, ân hận nói rằng: “Bức tranh ấy tôi chưa được vừa ý...Nếu vẽ lại tôi sẽ sửa chữa nhiều hơn.” Thầy đâu biết rằng lời bình trong cuốn sổ cảm tưởng đó chính do những cô cậu học trò vì yêu mến thầy, thương cảm cho tài năng bị chôn vùi của thầy nên mới quyết định thực hiện hành động ý nghĩa đặc biệt.

         Người thầy đáng kính đó nay đã đi xa nhưng để lại muôn vàng kính trọng cho thế hệ học sinh bấy giờ. Thầy làm cho những tâm hồn ngây thơ biết yêu hội họa. Thầy trở thành một tấm gương sáng chói về sự cần cù, chăm chỉ, cống hiến hết mình với công việc, một con người giàu tình yêu thương, tấm lòng trong sạch, chân chính giúp cho thế hệ mai sau noi theo. Thầy không nổi tiếng và thành công trong sự nghiệp nhưng trong mắt học trò, thầy luôn là hình mẫu lý tưởng với hình ảnh hiền từ, khiêm nhường đáng quý trọng.

Bài tham khảo Mẫu 4

Nhân vật là một trong những yếu tố được đánh giá là linh hồn của tác phẩm. Một tác phẩm xuất sắc bao giờ cũng xây dựng thành công nhân vật. Có những tác phẩm dù chỉ khắc hoạ một vài nét rất đơn giản nhưng nhân vật vẫn hiện ra sống động và đầy ấn tượng đối với độc giả. Truyện ngắn Thầy giáo dạy vẽ của tôi của tác giả Xuân Quỳnh đã xây dựng thành công thầy Bản - một người thầy đáng kính của bao thế hệ học trò. Là một tấm gương sáng để mỗi chúng ta học hỏi.

Nhân vật thầy Bản xuất hiện theo dòng ký ức của tôi và các bạn cùng trang lứa - là những thế hệ học sinh của thầy Bản. Trong ký ức của tôi có rất nhiều thầy cô giáo đã dạy mình song thầy Bản vẫn để lại những ấn tượng sâu đậm nhất. Đó là một người thầy có cuộc sống bình dị và hội tụ những phẩm chất đẹp đẽ của những nhà giáo trong xã hội. Trong câu chuyện của tôi thầy Bản là thầy giáo dạy mình cách đây đã rất nhiều năm, thầy vừa mới mất nên, tôi cũng mới nhận được tin. Tôi ngậm ngùi và nhớ lại những kỷ niệm cùng với thầy.

Thầy Bản dạy môn vẽ, với đồng lương giáo viên ít ỏi nên thầy cũng giản dị và xuề xoà hết mức có thể “Thầy ăn mặc theo kiểu của trí thức thời trước: bộ com-lê đen đã cũ lắm, nhưng chiếc ca-vát vẫn luôn thắt chỉnh tề trên cổ. Thầy thường đội mũ nồi, bộ râu mép rậm lấm tấm bạc, đôi giày cũ và chiếc cặp da nâu cũng đã sờn rách” dẫu vậy ngoại hình, tư thế, tác phong của thầy vẫn toát lên một vẻ trí thức, nghèo nhưng không quá rách, có cái gì đó vẫn rất tươm tất, gọn gàng và chỉnh tề. Đúng chuẩn mực của một nhà giáo, nghèo nhưng vẫn thanh cao, giản dị và sống trọn với nghề bằng đam mê, nhiệt huyết.

Thầy ở trên một gác xép cũ với cô cháu gái, vợ và con đã mất từ lâu nên thành thử đam mê với nghề của thầy càng nhiệt huyết hơn, công việc luôn được đặt lên hàng đầu “Thầy luôn đăm chiêu, nhưng hiền hậu. Chẳng bao giờ thầy cáu giận, gắt gỏng chúng tôi. Cũng chẳng bao giờ thầy bỏ một tiết lên lớp nào, kể cả những hôm thầy yếu mệt, giọng run run” đó chính là sự tận tụy hết mình của một người giáo viên. Vì thế dẫu chỉ là một môn phụ, cả tuần chỉ có một tiết trên một lớp nhưng học sinh đứa nào cũng rất ấn tượng với thầy..

Thầy cũng chính là người đã truyền đam mê hội hoạ cho học sinh của mình “Thầy dạy chúng tôi kẻ chữ, vẽ cái sọt giấy, lọ mực, viên gạch, thỉnh thoảng mới có một bài "vẽ tự do" cảnh chùa hoặc lao động ở vườn trường. Thầy dạy rất ân cần, tỉ mỉ, chỉ bảo cho chúng tôi từng li từng tí: cách tô màu, đánh bóng, cả cách gọt bút chì thế nào cho đẹp và dễ vẽ” chính vì thế tôi luôn ấn tượng với thầy , cảm phục và kính nể tài và tâm của thầy Bản.

Chính vì lòng ngưỡng mộ với thầy nên chúng tôi đã bàn nhau đến xem buổi triển lãm ảnh trong đó có bức tranh của thầy. Nghe thầy nói bằng một giọng ngập ngừng trong phòng triển lãm có tranh của thầy ở đó nên chúng tôi đã đến xem. Dù bức tranh không quá nổi bật nhưng đó là cả tâm huyết, đam mê của thầy nên lứa học trò vô cùng trân trọng. Chúng đã nhận xét khen ngợi thay cho những độc giả ở đó, tuy chỉ là những lời nói dối nhưng cũng đã tiếp thêm sức mạnh cho thầy trong cuộc đời làm nghề.

Nhân vật thầy Bản được xây dựng qua người kể chuyện ngôi thứ nhất điều đó khiến nhân vật trở nên gần gũi và chân thực hơn. Các chi tiết khắc họa ngoại hình, hành động, lời nói cũng góp phần bộc lộ tính cách của nhân vật. Xây dựng nhân vật thầy Bản tác phẩm ca ngợi những người thầy chân chính trong xã hội với những phẩm chất đẹp đẽ, đáng kính. Vì thế thầy Bản đã để lại trong lòng người đọc những ấn tượng thật sâu đậm.


Bình chọn:
4.9 trên 7 phiếu

>> Xem thêm

Luyện Bài Tập Trắc nghiệm Văn 9 - Kết nối tri thức - Xem ngay

Tham Gia Group 2K10 Ôn Thi Vào Lớp 10 Miễn Phí