Tổng hợp 50 bài văn phân tích một tác phẩm thơ l..

Phân tích bài thơ "Ngôi nhà của mẹ" - Hữu Thỉnh lớp 9


Trong bài thơ "Ngôi nhà của mẹ", nhân vật trữ tình được tác giả Hữu Thỉnh mô tả như một người con trở về nhà, nhớ về quá khứ và tình thương của mẹ. Chiếc vé tàu cũng trở thành dấu ấn rõ nét của sự hoài nghi và sợ hãi khi nhân vật quay trở về nơi mình gọi là nhà.

Tổng hợp đề thi học kì 2 lớp 9 tất cả các môn - Kết nối tri thức

Toán - Văn - Anh - KHTN - Lịch sử và Địa lí

Lựa chọn câu để xem lời giải nhanh hơn

Dàn ý

I. Mở bài

- Giới thiệu khái quát về tác giả Hữu Thỉnh – nhà thơ trưởng thành trong kháng chiến, giàu chất trữ tình và tâm huyết với đề tài quê hương, đất nước, gia đình.

- Giới thiệu bài thơ “Ngôi nhà của mẹ” – một bài thơ cảm động, thể hiện tình mẫu tử sâu nặng, nỗi niềm người lính trở về thăm mẹ, và ý nghĩa thiêng liêng của mái ấm gia đình trong chiến tranh.

II. Thân bài

1. Cảm xúc hồi hộp, xúc động khi người con trở về với mẹ

- Hình ảnh chiếc vé tàu được nhân hóa như cũng hồi hộp, thể hiện niềm háo hức, xúc động dâng trào khi được trở về bên mẹ.

- Người lính không chỉ về nhà, mà là trở về với mẹ, với cội nguồn yêu thương, nơi lưu giữ tuổi thơ và ký ức.

2. Không gian tuổi thơ 

- Hình ảnh chiếc chõng tre, mẹ khâu vá, cha chẻ lạt… là những chi tiết đời thường mà ấm áp.

- Bao xa cách thời gian, chiến tranh như tan biến trong khoảnh khắc trở về – tình cảm mẹ con đã “lấp bằng trong chốc lát”.

3. Kí ức ngày xưa

- Mong được gánh nước, nấu cơm, sống trong nếp nhà xưa để cảm ơn mẹ và cảm ơn chính những điều bình dị đã nuôi dưỡng mình.

- Ngọn lửa nhà được nhân hóa như một nhân chứng cho tình mẹ, cho sự chia sẻ thầm lặng, ấm áp.

4. Những hình ảnh quen thuộc – biểu tượng của tình yêu mẹ

- Dây phơi, cơn mưa, chiếc vó nhện... đều mang tính biểu tượng cho nếp sống và ký ức gia đình.

→Thể hiện tình cảm chân thành, sâu sắc của người con đối với mẹ, với mái nhà quê hương.

5. Tình mẹ - con trong chiến tranh và sau chiến tranh

- Hai mẹ con cùng đi qua chiến tranh, những dấu vết như hàng gạch lún, cơn mưa còn đọng nước… là bằng chứng của thời gian và gian khổ.

- Người lính không thể trở về bằng lối đi ngược lại quá khứ mà phải đi “vượt lên phía trước” – như một quy luật nghiệt ngã của chiến tranh.

6. Hình ảnh ngôi nhà mẹ 

- Ngôi nhà trở thành “chiếc ga bé nhỏ” – nơi người lính đi rồi lại trở về trong hành trình đời mình.

- Dù phải ra đi, chiến đấu nơi biên giới, nhưng trái tim họ luôn hướng về mẹ, về tổ ấm.

III. Kết bài

- Nội dung: Bài thơ là lời tri ân của người lính dành cho mẹ – người giữ lửa gia đình và quê hương.

- Nghệ thuật: Giọng thơ nhẹ nhàng, sâu lắng, hình ảnh gần gũi mà giàu biểu tượng, kết hợp chất trữ tình và hiện thực.

Bài siêu ngắn Mẫu 1

Trong bài thơ "Ngôi nhà của mẹ", nhân vật trữ tình được tác giả Hữu Thỉnh mô tả như một người con trở về nhà, nhớ về quá khứ và tình thương của mẹ. Chiếc vé tàu cũng trở thành dấu ấn rõ nét của sự hoài nghi và sợ hãi khi nhân vật quay trở về nơi mình gọi là nhà.

Nhân vật trữ tình đong đầy cảm xúc khi nhìn thấy chiếc chõng tre xưa, nơi mà mẹ thường ngồi khâu, cha thường chẻ lạc. Từng khoảnh khắc xa cách, những quãng đời bao la hiện lên trong lòng nhân vật. Mỗi hồi ức như lớp lấp bằng đan xen, trăm cánh rừng về dưới giọt ranh thưa.

Đến với mẹ, nhân vật được trao trách nhiệm mới, gánh nước, nấu cơm, những công việc thường ngày mà không cần giấu khói. Mẹ, là ngọn lửa nhà tan, luôn giúp nhân vật tìm an ủi trong cuộc sống. Mỗi chi tiết nhỏ như chiếc dây phơi áo, vó nhện trên tường cũ đều là những kỷ niệm thân thương về những nỗi cô đơn và cách xa.

Nhân vật trữ tình nhận ra rằng, để về với mẹ, không chỉ cần đi ngược con đường đã làm nên xa cách, mà còn phải vượt qua từng bước hiểm nghèo, lách qua những ngày súng nổ. Mỗi chân thêm một bước, nhân vật cảm nhận sự gần gũi với mẹ, như chính lúc này, khi bước chân chưa kín mảnh sân nhà.

Ngôi nhà của mẹ không chỉ là nơi chốn yên bình, mà còn là hồn thơ của tuổi thơ, hình ảnh của tình mẹ mãi mãi là ban đầu và kết thúc của cuộc đời con. Nhân vật trữ tình nhận được bài học về tình cảm và hy sinh, giúp họ nhớ mãi giá trị không thể đo lường của tình mẹ, nơi mà họ đến và đi trong suốt cuộc đời mình.

Cuối cùng, nhân vật trở về với tựa nhưng ngưỡng cửa với lòng biết ơn sâu sắc, nguyện chia sẻ yêu thương và sẻ bớt gánh nặng của mẹ, để ngôi nhà của mẹ không chỉ là nơi ẩn náu mà còn là biểu tượng của tình thương vĩnh cửu.

Bài siêu ngắn Mẫu 2

Hữu Thỉnh là một nhà thơ trưởng thành từ trong quân đội. Thơ ông thường thiên về gợi cảm, tinh tế và nhẹ nhàng. Ngôi nhà của mẹ" là một tác phẩm tiêu biểu cho phong cách sáng tác ấy. Bài thơ nói về tình mẫu tử thiêng liêng, sâu nặng thông qua hình ảnh ngôi nhà quen thuộc.

Bài thơ mở đầu bằng việc miêu tả sự háo hức của nhân vật trữ tinh khi trở về thăm mẹ sau thời gian dài xa cách. Tác giả sử dụng biện pháp tu từ so sánh "chiếc vé tàu cũng hồi hộp như con" để nhấn mạnh tâm trạng mong chờ, bồn chồn của người con khi sắp được gặp mẹ. Hình ảnh "ngồi vào chiếc chõng tre xưa" gợi nhớ về những kỷ niệm tuổi thơ bên mẹ, khiến người con càng thêm xúc động. Những câu thơ tiếp theo khắc họa khung cảnh bình dị, ấm áp trong ngôi nhà của mẹ. Chiếc chõng tre xưa – nơi mẹ vẫn ngồi khâu, cha chẻ lạt, là chứng nhân cho bao kỉ niệm vui buồn của gia đình. Tác giả sử dụng biện pháp liệt kê "trăm cánh rừng", "giọt lanh thưa" để tạo nên bức tranh thiên nhiên tươi đẹp, tràn đầy sức sống. Những chi tiết này góp phần tô đậm vẻ đẹp giản dị, mộc mạc nhưng cũng rất đỗi ấm áp, yêu thương của ngôi nhà.

Đoạn thơ cuối cùng là lời tri ân chân thành của người con đối với mẹ. Tác giả sử dụng biện pháp ẩn dụ "ngọn lửa nhà ta" để ca ngợi công lao to lớn của mẹ. Mẹ chính là ngọn lửa sưởi ấm, thắp sáng cho cả gia đình. Câu thơ "mẹ vẫn chiếc dây phơi buộc ở đuôi kèo vẫn ở đó giờ cao hơn với mẹ con phơi áo" thể hiện sự gắn bó mật thiết giữa mẹ và ngôi nhà. Dù mẹ đã già yếu nhưng ngôi nhà vẫn luôn là nơi lưu giữ những kỉ niệm đẹp đẽ của gia đình.

Bằng ngôn ngữ giản dị, hình ảnh gần gũi, Hữu Thỉnh đã vẽ nên bức tranh về tình mẫu tử thiêng liêng, sâu nặng. Ngôi nhà của mẹ không chỉ là nơi che nắng che mưa mà còn là nơi chứa đựng những yêu thương, hạnh phúc. Qua bài thơ, tác giả gửi gắm thông điệp ý nghĩa về giá trị của gia đình, về lòng hiếu thảo của con cái đối với cha mẹ.

Bài tham khảo Mẫu 1

Trong thơ ca Việt Nam hiện đại, Hữu Thỉnh là một trong những nhà thơ tiêu biểu, giàu cảm xúc và có nhiều tác phẩm viết về chiến tranh với góc nhìn nhân văn, sâu lắng. Bài thơ “Ngôi nhà của mẹ” là một khúc tâm tình đầy xúc động của người lính trở về thăm mẹ sau những năm tháng chiến đấu. Tác phẩm không chỉ thể hiện tình mẫu tử sâu nặng mà còn là lời tri ân đối với mái nhà thân yêu – nơi lưu giữ ký ức, yêu thương và là điểm tựa tinh thần trong suốt cuộc đời người lính.

Ngay từ những dòng đầu tiên, người đọc đã cảm nhận được sự hồi hộp, xúc động của người con khi được trở về bên mẹ. Sau những tháng ngày cách xa, hình ảnh mái nhà, hình bóng mẹ và những điều quen thuộc của tuổi thơ hiện lên như một giấc mơ sống động. Không gian gia đình, những kỷ niệm xưa, công việc thường ngày như gánh nước, nấu cơm… bỗng trở thành điều thiêng liêng mà người lính mong muốn được sống lại để cảm ơn mẹ, cảm ơn những điều nhỏ bé đã nuôi dưỡng tâm hồn mình.

Ngôi nhà hiện lên qua những chi tiết quen thuộc: chiếc chõng tre, dây phơi quần áo, hàng gạch giữa sân, vết mưa đọng nước... Tất cả đều là những hình ảnh bình dị nhưng chứa đựng biết bao yêu thương, trở thành biểu tượng cho sự gắn bó và bền chặt của tình mẹ con. Trong ký ức người lính, những điều ấy không hề phai nhạt, dù chiến tranh có làm thay đổi bao điều khác.

Tình cảm của người con không chỉ thể hiện ở sự nhớ nhung mà còn là lòng biết ơn sâu sắc. Anh mong muốn được làm lại những việc ngày xưa như một cách để trả nghĩa mẹ. Thậm chí, cả ngọn lửa trong căn bếp nhỏ cũng được tác giả nhân hóa thành hình ảnh biết sẻ chia, biết an ủi mẹ trong những lúc con vắng nhà. Sự tri ân không ồn ào mà lặng lẽ, sâu sắc, thể hiện sự trưởng thành trong tâm hồn người lính sau bao năm tháng xa nhà.

Một điểm đặc biệt của bài thơ là mối liên hệ giữa ngôi nhà với chiến tranh. Người lính từng chịu nỗi cách xa không thể dễ dàng trở về như người bình thường. Họ phải đi tiếp về phía trước, vượt qua những hiểm nguy, mất mát. Thế nhưng, giữa bao gian khổ, hình ảnh người mẹ và ngôi nhà vẫn luôn là nơi họ hướng tới. Ngôi nhà vì thế trở thành biểu tượng của tình yêu thương, của sự sống, là nơi để trở về sau mỗi lần ra trận.

Kết thúc bài thơ là hình ảnh đầy xúc động: ngôi nhà như một ga nhỏ nơi người lính đến rồi đi suốt đời. Dù hành trình phía trước còn gian nan, nhưng ngôi nhà và mẹ luôn là nơi chở che, đợi chờ. Hình ảnh ấy gợi lên sự hy sinh thầm lặng của người mẹ, cũng như ý nghĩa thiêng liêng của gia đình đối với những người lính.

“Ngôi nhà của mẹ” là một bài thơ giàu cảm xúc, giàu chất nhân văn. Bằng giọng thơ nhẹ nhàng, hình ảnh gần gũi và những chi tiết mang tính biểu tượng cao, Hữu Thỉnh đã khắc họa thành công vẻ đẹp của tình mẹ, của mái nhà quê hương trong lòng người lính. Tác phẩm không chỉ là lời tri ân của riêng một người con, mà còn là tiếng lòng chung của những người đã trải qua chiến tranh, từng đi xa và luôn đau đáu nhớ về cội nguồn yêu thương.

Bài tham khảo Mẫu 2

Trong những năm tháng chiến tranh, giữa tiếng súng và khói lửa, có một nơi mà người lính luôn hướng về, đó là mái nhà thân thương – nơi có mẹ chờ đợi trong lặng lẽ và hy sinh. Với bài thơ “Ngôi nhà của mẹ”, nhà thơ Hữu Thỉnh đã viết nên một bản nhạc trữ tình đầy xúc động về tình mẫu tử, tình quê hương và khát vọng trở về bình dị mà tha thiết của người lính sau chiến tranh.

Bài thơ không kể về chiến công, cũng không dùng hình ảnh oai hùng của người lính. Thay vào đó, tác giả chọn cách thể hiện rất đời thường: tái hiện cảm xúc của người con khi được trở về ngôi nhà xưa, gặp lại mẹ sau bao năm tháng xa cách. Cảm xúc ấy không ồn ào mà nhẹ nhàng, thấm đẫm trong từng hình ảnh quen thuộc như gian bếp, dây phơi áo, sân nhà… Những vật dụng, không gian tưởng như bình thường lại có sức gợi nhớ mạnh mẽ, bởi chúng gắn liền với tuổi thơ, với sự hiện diện bền bỉ của mẹ trong suốt những năm tháng chiến tranh.

Người con trở về, mang theo cả niềm biết ơn và nỗi day dứt. Những công việc nhỏ như gánh nước, nấu cơm – từng là điều hiển nhiên khi còn thơ bé – giờ đây trở thành mong ước giản dị để được bù đắp, được gần gũi mẹ hơn. Ẩn sau đó là tấm lòng đầy yêu thương và khắc khoải của người đã trải qua những mất mát, hiểm nguy nơi chiến trường, thấm thía giá trị của sự bình yên, của những điều giản dị.

Một trong những tầng ý nghĩa sâu sắc của bài thơ là mối quan hệ giữa “trở về” và “tiếp tục ra đi”. Ngôi nhà của mẹ – biểu tượng cho sự chờ đợi và yêu thương vô điều kiện – lại là nơi người lính không thể dừng lại lâu. Họ đến, rồi lại đi. Cuộc đời của người chiến sĩ là chuỗi hành trình liên tục, và mái nhà, người mẹ là nơi duy nhất gìn giữ phần sâu nhất trong tâm hồn họ.

Tình mẫu tử trong bài thơ không được thể hiện bằng những lời lẽ trực tiếp, mà được cảm nhận qua nỗi xúc động khi gặp lại mẹ, qua sự nâng niu với từng góc nhỏ trong căn nhà. Đó là thứ tình cảm âm thầm, bền bỉ nhưng bám rễ rất sâu trong lòng người lính, khiến họ dù đi xa đến đâu cũng mong được trở về.

Bằng giọng thơ nhẹ nhàng, ngôn ngữ giản dị mà sâu sắc, Hữu Thỉnh không chỉ dựng lại một ngôi nhà vật chất mà còn dựng nên cả một không gian tinh thần thiêng liêng – nơi có mẹ, có ký ức, có tình yêu và có cội nguồn. “Ngôi nhà của mẹ” vì thế không chỉ là bài thơ về một cuộc trở về, mà còn là lời nhắn gửi về sự tri ân, về sự gắn bó với nơi đã sinh ra và nuôi dưỡng con người suốt cuộc đời.

Bài tham khảo Mẫu 3

Bài thơ “Ngôi nhà của mẹ” của Hữu Thỉnh là một tác phẩm trữ tình thấm đẫm cảm xúc, thể hiện tình cảm sâu nặng của người con – người lính – với mẹ, với mái nhà quê hương sau những năm tháng chiến đấu gian khổ. Qua hình ảnh ngôi nhà và tình mẫu tử, nhà thơ không chỉ gợi lại ký ức tuổi thơ, mà còn khắc họa nỗi xúc động của người lính khi trở về và khát vọng bình yên sau chiến tranh.

Ngay từ những câu thơ mở đầu, cảm xúc hồi hộp, rưng rưng của người con khi sắp được trở về bên mẹ đã hiện lên thật chân thực:

“Chiếc vé tàu cũng hồi hộp như con

khi con về với mẹ”

Chiếc vé – vật vô tri – được nhân hóa, như cũng chung nỗi mong chờ, cho thấy khát khao được trở về đã in sâu trong trái tim người lính. Không gian ngôi nhà hiện lên đầy thân thuộc với những hình ảnh rất đời thường: chiếc chõng tre, mẹ ngồi khâu, cha chẻ lạt. Tất cả như ùa về chỉ trong khoảnh khắc:

“con lại ngồi vào chiếc chõng tre xưa

...

bao xa cách lấp bằng trong chốc lát”

Dù thời gian có dài, khoảng cách có xa, thì tình mẫu tử vẫn có sức mạnh kết nối, làm tan biến mọi chia lìa.

Người con trở về không chỉ để thăm mẹ, mà còn muốn sống lại những điều xưa cũ – những công việc tưởng chừng nhỏ bé mà chứa đựng biết bao ký ức và nghĩa tình:

“xin mẹ lại cho con bắt đầu đi gánh nước

...

để con được cảm ơn ngọn lửa nhà ta”

Hành động “xin mẹ” mang theo sự trân trọng, biết ơn, và mong muốn được đền đáp. Ngọn lửa trong bếp không chỉ sưởi ấm mà còn được nhân hóa thành người thay con an ủi mẹ, tượng trưng cho tình cảm thầm lặng, bền bỉ của gia đình trong những năm tháng con vắng nhà.

Hữu Thỉnh tiếp tục dẫn dắt người đọc đến với những chi tiết thân quen của ngôi nhà như dây phơi áo, mảnh sân lún gạch, chiếc vó nhện trên tường – tất cả trở thành kỷ vật thiêng liêng:

“chiếc vó nhện trên tường cũ vô cùng thân thuộc”

Càng về cuối bài thơ, nhà thơ lại mở rộng chiều sâu cảm xúc khi đối lập giữa sự dễ dàng trong việc trở về của những người bình thường với con đường đầy hiểm nguy mà người lính phải vượt qua để gặp lại mẹ:

“nhưng với một người lính như con

muốn gặp mẹ phải vượt lên phía trước”

Hành trình trở về của người lính không đơn thuần là lùi lại, mà là tiếp tục tiến lên, vượt qua gian khổ, hiểm nguy để tìm lại mái ấm. Chính trong những khoảnh khắc gian truân ấy, anh “gặp mẹ” như một hình ảnh thiêng liêng giữa đời thường và trong tâm tưởng.

Bài thơ kết lại bằng một hình ảnh xúc động và sâu sắc:

“ngôi nhà mẹ là chiếc ga bé nhỏ

chúng con đến và đi trong suốt cuộc đời mình”

Ngôi nhà – và mẹ – trở thành điểm dừng chân, điểm tựa cho suốt cuộc đời người lính. Nơi ấy không chỉ là nơi chờ đợi, mà còn là nơi tiếp thêm sức mạnh để con tiếp tục hành trình.

Với ngôn ngữ giản dị, hình ảnh gần gũi mà giàu chất biểu tượng, “Ngôi nhà của mẹ” không chỉ là lời tri ân mẹ, mà còn là khúc ca đẹp đẽ về gia đình, về cội nguồn, và về sự gắn bó thiêng liêng giữa người lính với mái ấm yêu thương. Đó là bài thơ không chỉ làm xúc động một cá nhân, mà còn chạm đến trái tim của cả một thế hệ từng đi qua chiến tranh.


Bình chọn:
4.9 trên 7 phiếu

>> Xem thêm

Luyện Bài Tập Trắc nghiệm Văn 9 - Kết nối tri thức - Xem ngay

Tham Gia Group 2K10 Ôn Thi Vào Lớp 10 Miễn Phí