Phân tích bài thơ "Nhớ ngoại" của Bảo Ngọc lớp 9>
Bài thơ Nhớ ngoại của Bảo Ngọc là một tác phẩm trữ tình đậm chất quê hương, đượm buồn nhưng chan chứa tình cảm gia đình.
Tổng hợp đề thi học kì 2 lớp 9 tất cả các môn - Kết nối tri thức
Toán - Văn - Anh - KHTN - Lịch sử và Địa lí
Dàn ý
I. Mở bài: Giới thiệu chung về bài thơ
- Bài thơ "Nhớ Ngoại" của tác giả Bảo Ngọc là một bài thơ thể hiện sự thương nhớ, sự luyến tiếc của một người cháu đối với bà ngoại đã qua đời.
- Bài thơ sử dụng hình ảnh quê hương, gia đình để khắc họa tình cảm thiêng liêng đối với bà ngoại, kết hợp với những hình ảnh gợi nhớ về tuổi thơ và những kỷ niệm xưa.
II. Thân bài:
- Khung cảnh quê hương và sự vắng lặng
+ “Con về quê cũ trời thưa vắng / Ngõ cúc buồn tênh dậu cúc già”: Khung cảnh quê cũ: Tác giả trở về quê hương xưa, nhưng không còn sự sống động, tràn đầy nhựa sống như trước. Khung cảnh trở nên vắng vẻ, trầm mặc, càng làm nổi bật cảm giác mất mát.
- Sự thay đổi trong không gian và thời gian
+ “Bên thềm trầu úa không người hái / Cau đã mấy mùa quên trổ hoa”: Hình ảnh thềm trầu úa: Trầu, một hình ảnh gắn bó với bà ngoại, giờ đây không còn ai chăm sóc, như dấu hiệu của sự vắng bóng của ngoại.
- Tưởng nhớ ngoại trong ký ức
“Nhớ xưa bóng ngoại nghiêng chiều nắng / Tóc trắng cùng mây trắng dưới trời”: Hình ảnh ngoại: Tác giả nhớ về hình ảnh của ngoại trong những chiều nắng, tóc trắng cùng mây trắng như một phần của thiên nhiên, như hòa vào với vũ trụ
- Sự lãng quên của thời gian và nỗi đau của sự xa cách
“Xòe tay ngoại đếm từng thu cuối / Con nào hay biết mỗi thu vơi”: Hình ảnh bà ngoại vẫn lặng lẽ đếm từng mùa thu cuối cùng, nhưng người cháu không nhận thức được rằng thời gian đang trôi đi và bà ngoại đang dần lìa xa cuộc đời.
- Nỗi nhớ về ngoại khi đã trưởng thành
“Con đi mỗi bước xa, xa mãi / Dáng ngoại bên hiên. Nắng tắt dần:
+ Người cháu đã trưởng thành và rời xa quê hương, không còn được gần gũi với bà ngoại, không còn cảm nhận được sự hiện diện của bà.
+ Hình ảnh ngoại bên hiên là ký ức xa vời, nhưng giờ đây, ánh nắng dần tắt, nghĩa là thời gian không còn nhiều và ngoại đã đi xa.
- Nỗi đau của sự mất mát và tìm lại ký ức
Nỗi nhớ về ngoại khiến trái tim người cháu tê tái, đau đớn, và góc sân xưa giờ chỉ còn là nơi lưu giữ những ký ức buồn.
III. Kết bài:
Nhấn mạnh lại tình cảm yêu thương sâu sắc đối với bà ngoại: Bài thơ là một bản nhạc tâm hồn, là những lời nhắc nhở về tình cảm gia đình, về người bà đã khuất và những ký ức không thể xóa nhòa.
Bài siêu ngắn Mẫu 1
Bài thơ Nhớ ngoại của Bảo Ngọc là một tác phẩm trữ tình đậm chất quê hương, đượm buồn nhưng chan chứa tình cảm gia đình.
Tác phẩm mở đầu bằng hình ảnh quê cũ, một miền đất trơ vắng, khi trời “thưa vắng”. Những cảnh vật quen thuộc như ngõ cúc, trầu, cau… được khắc họa trong trạng thái u sầu, lặng lẽ khi con người vắng bóng. Đây chính là bối cảnh để người đọc cảm nhận rõ nét nỗi nhớ, niềm khao khát về ngoại – hình ảnh gắn liền với ký ức tuổi thơ và những ngày tháng yên bình bên mái nhà nhỏ.
Ở bốn câu thơ đầu, tác giả khắc họa một khung cảnh quê cũ hoang sơ, vắng vẻ với hình ảnh “trời thưa vắng”. Từ “thưa” gợi lên cảm giác trống trải, lặng thinh của thiên nhiên khi con người đã rời xa nơi này. Các hình ảnh như “ngõ cúc buồn tênh”, “dậu cúc già” không chỉ miêu tả vẻ đẹp của hoa mà còn ẩn chứa tâm trạng u sầu, lặng lẽ của không gian.
“Thềm trầu úa không người hái” và “cau đã mấy mùa quên trổ hoa” không chỉ cho thấy sự trơ vắng của con người mà còn là minh chứng cho sự phai nhạt của tuổi trẻ, của những ký ức đã qua. Qua đó, không gian quê hương dường như đang than thở, nhắc nhở con người nhớ về cội nguồn, về những giá trị truyền thống đã được vun đắp qua bao thế hệ.
Nỗi nhớ tràn đầy khung cảnh thiên nhiên, thấm đượm trong từng nét đất trời nỗi lòng người cháu trong những câu thơ tiếp theo. “Bóng ngoại nghiêng chiều nắng” gợi lên hình ảnh người ngoại dịu dàng, nhẹ nhàng trong ánh nắng chiều tà – khoảnh khắc tràn đầy yên bình, ấm áp. Từng chi tiết như “tóc trắng cùng mây trắng dưới trời” làm tăng thêm vẻ đẹp trầm mặc của ngoại, như hình ảnh của sự hiền từ, dịu dàng và đầy kinh nghiệm.
Câu “Xòe tay ngoại đếm từng thu cuối” là hình ảnh cực kỳ sống động, gợi mở cảm giác thân mật, gần gũi giữa người ngoại và con cháu. Hành động đếm “từng thu cuối” không chỉ là một thói quen quen thuộc mà còn là cách mà ngoại chia sẻ những bài học, những kinh nghiệm sống cho con cháu. Hình ảnh này khiến người đọc cảm nhận được sự dịu dàng, chân thành của ngoại – người đã từng chắp cánh cho những ước mơ tuổi trẻ, cho những niềm tin vào ngày mai. Câu “Con nào hay biết mỗi thu với” mở ra một suy tư về thời gian, về sự trôi qua không ngừng của năm tháng.
Đoạn cuối của bài thơ chuyển tải cảm xúc bàng hoàng của người con khi phải xa cách ngoại, khi mỗi bước đi trở nên nặng nề bởi nỗi nhớ. “Con đi mỗi bước xa, xa mãi” không chỉ là hành động di chuyển về phía trước mà còn là sự chia ly, là nỗi nhớ nhung dai dẳng của người con đối với ngoại. Hình ảnh “dáng ngoại bên hiên” như một bóng dáng mơ hồ, xuất hiện trong ký ức, luôn đồng hành cùng những lúc người con lạc lối giữa cuộc sống. “Nắng tắt dần” như là biểu tượng cho thời gian không ngừng trôi, cho những khoảnh khắc rực rỡ của quá khứ dần phai mờ theo cơn gió của hiện tại. Nhưng dù nắng tắt, hình ảnh ngoại vẫn luôn là nguồn sáng, là điểm tựa tinh thần giúp người con hướng về cội nguồn.
Tác giả Bảo Ngọc đã vận dụng thành công các biện pháp nghệ thuật để khắc họa tâm trạng nhớ nhung và sự trống trải khi xa cách ngoại. Hình ảnh “tóc trắng cùng mây trắng dưới trời” không chỉ so sánh về màu sắc mà còn ngầm ẩn chứa ý nghĩa về sự thanh cao, hiền hậu của ngoại. Cùng với đó, hành động “đếm từng thu cuối” như một ẩn dụ cho việc đếm thời gian trôi qua, cho những ký ức quý giá không bao giờ phai nhạt. Việc nhân hóa thiên nhiên với cảm xúc của con người thể hiện rõ qua các hình ảnh như “ngõ cúc buồn tênh”, “nắng tắt dần” và “dáng ngoại bên hiên”.
Qua bài thơ Nhớ ngoại, Bảo Ngọc đã khắc họa thành công một bức tranh tình cảm gia đình đậm chất trữ tình, qua đó bộc lộ nỗi nhớ da diết của người con đối với ngoại. Những hình ảnh quê cũ trống trải, những cảnh vật thiên nhiên u sầu xen lẫn với ký ức tuổi thơ ấm áp đã tạo nên một không gian tâm hồn trầm tư, đầy cảm xúc.
Bài thơ không chỉ là tiếng nói của lòng nhớ thương, của niềm khao khát trở về với cội nguồn, mà còn là lời ca ngợi tình mẫu tử, tình cảm gia đình thiêng liêng, bền vững theo thời gian.
Bài siêu ngắn Mẫu 2
Bài thơ "Nhớ ngoại" của Bảo Ngọc là một khúc hoài niệm da diết, thấm đẫm tình yêu thương và nỗi nhớ khôn nguôi của người cháu dành cho người bà – hình bóng thân thương đã gắn bó với tuổi thơ và quê nhà. Qua những hình ảnh mộc mạc, gần gũi và lời thơ nhẹ nhàng, bài thơ như một dòng hồi ức sâu lắng về một thời đã xa.
Từ khổ đầu, không gian làng quê hiện lên hoang vắng, nhuốm màu thời gian: “Con về quê cũ trời thưa vắng / Ngõ cúc buồn tênh dậu cúc già”. Cảnh vật xưa kia từng sống động giờ trở nên hiu hắt, như chính nỗi lòng trống vắng của người cháu khi trở về quê mà không còn bóng dáng ngoại đâu đây. Những hình ảnh “thềm trầu úa”, “cau quên trổ hoa” gợi nên sự phai tàn, lặng lẽ của thời gian, đồng thời nhấn mạnh sự vắng bóng của người đã từng vun vén cho khu vườn quê yên ả ấy.
Hình ảnh người bà hiện lên thân thuộc và đầy yêu thương: “Nhớ xưa bóng ngoại nghiêng chiều nắng / Tóc trắng cùng mây trắng dưới trời”. Bà như hòa vào thiên nhiên, trở thành một phần không thể thiếu của quê hương. Bà đếm từng mùa thu, từng năm tháng – như đếm những ngày chờ đợi con cháu lớn lên, rời đi.
“Con nào hay biết mỗi thu vơi” – một câu thơ nhẹ mà nhói, gợi sự vô tâm của những đứa cháu, vô tình để thời gian lấy mất đi người thân yêu nhất. “Con đi mỗi bước xa, xa mãi / Dáng ngoại bên hiên. Nắng tắt dần”. Bà ngày một khuất dần trong ký ức, như ánh nắng cuối ngày nhạt nhòa nơi hiên nhà. Hình ảnh “lá nghiêng về cội” đầy biểu tượng – cháu trở về tìm bà nhưng chỉ còn lại khoảng lặng chiều tím, đầy xót xa và ân hận.
Bài thơ không chỉ là lời thương nhớ dành cho người bà thân yêu, mà còn là tiếng lòng của bao người con xa quê, đã một lần lỡ bước quên đi mái nhà xưa và bóng dáng người thân. “Nhớ ngoại” là một bài thơ nhỏ, nhưng chứa đựng một tình cảm lớn – thứ tình cảm thiêng liêng mà ai trong đời cũng từng mang theo.
Bài tham khảo Mẫu 1
Bài thơ Nhớ ngoại của Bảo Ngọc là một tác phẩm trữ tình đậm chất quê hương, đượm buồn nhưng chan chứa tình cảm gia đình. Qua những hình ảnh thiên nhiên giản dị xen lẫn cảm xúc nhớ nhung, tác giả đã khắc họa một cách tinh tế hình bóng người ngoại – người bà hiền hậu, ân cần, luôn gắn bó với cội nguồn quê nhà. Bài thơ không chỉ là lời tâm sự của con cháu về những ký ức ngọt ngào, mà còn là bản hùng ca về tình mẫu tử, tình cảm gia đình bền chặt vượt qua thời gian và không gian.
Tác phẩm mở đầu bằng hình ảnh quê cũ, một miền đất trơ vắng, khi trời “thưa vắng”. Những cảnh vật quen thuộc như ngõ cúc, trầu, cau… được khắc họa trong trạng thái u sầu, lặng lẽ khi con người vắng bóng. Đây chính là bối cảnh để người đọc cảm nhận rõ nét nỗi nhớ, niềm khao khát về ngoại – hình ảnh gắn liền với ký ức tuổi thơ và những ngày tháng yên bình bên mái nhà nhỏ. Chủ đề của bài thơ là “nhớ ngoại” – lòng nhớ thương, nhớ về người bà hiền, người đã từng dìu dắt con cháu qua bao mùa xuân, hạ, thu, đông của cuộc đời. Qua đó, tác giả muốn gửi gắm thông điệp về giá trị của tình thân, sự gắn bó với cội nguồn và lòng biết ơn đối với những người đã vun đắp nền tảng cho cuộc sống.
Ngụp lặn trong trang thơ của Bảo Ngọc, ta như bước vào khoảng trời tuổi thơ xưa cũ ngập tràn những nhớ nhung:
“Con về quê cũ trời thưa vắng
Ngõ cúc buồn tênh dậu cúc già
Bên thềm trầu úa không người hái
Cau đã mấy mùa quên trổ hoa.”
Ở bốn câu thơ đầu, tác giả khắc họa một khung cảnh quê cũ hoang sơ, vắng vẻ với hình ảnh “trời thưa vắng”. Từ “thưa” gợi lên cảm giác trống trải, lặng thinh của thiên nhiên khi con người đã rời xa nơi này. Các hình ảnh như “ngõ cúc buồn tênh”, “dậu cúc già” không chỉ miêu tả vẻ đẹp của hoa mà còn ẩn chứa tâm trạng u sầu, lặng lẽ của không gian. Sự so sánh giữa “ngõ cúc” và “cúc già” tạo nên sự tương phản, như một phép ẩn dụ cho sự mất mát, cho nỗi nhớ về những điều vốn quý giá nhưng giờ đây dường như chỉ còn là những hình bóng nhạt nhòa. Tiếp đó, hình ảnh “thềm trầu” và “cau” cũng được đưa vào như những nhân chứng của thời gian. “Thềm trầu úa không người hái” và “cau đã mấy mùa quên trổ hoa” không chỉ cho thấy sự trơ vắng của con người mà còn là minh chứng cho sự phai nhạt của tuổi trẻ, của những ký ức đã qua. Qua đó, không gian quê hương dường như đang than thở, nhắc nhở con người nhớ về cội nguồn, về những giá trị truyền thống đã được vun đắp qua bao thế hệ.
Nỗi nhớ tràn đầy khung cảnh thiên nhiên, thấm đượm trong từng nét đất trời nỗi lòng người cháu:
“Nhớ xưa bóng ngoại nghiêng chiều nắng
Tóc trắng cùng mây trắng dưới trời
Xòe tay ngoại đếm từng thu cuối
Con nào hay biết mỗi thu vơi”
Đoạn tiếp theo là thời khắc linh thiêng của ký ức, khi hình ảnh ngoại hiện lên một cách sống động và gần gũi. “Bóng ngoại nghiêng chiều nắng” gợi lên hình ảnh người ngoại dịu dàng, nhẹ nhàng trong ánh nắng chiều tà – khoảnh khắc tràn đầy yên bình, ấm áp. Từng chi tiết như “tóc trắng cùng mây trắng dưới trời” làm tăng thêm vẻ đẹp trầm mặc của ngoại, như hình ảnh của sự hiền từ, dịu dàng và đầy kinh nghiệm. Tóc trắng của ngoại được so sánh với mây trắng trên bầu trời, vừa thể hiện sự già nua, vừa tôn vinh vẻ đẹp của sự thanh cao, tinh khôi. Câu “Xòe tay ngoại đếm từng thu cuối” là hình ảnh cực kỳ sống động, gợi mở cảm giác thân mật, gần gũi giữa người ngoại và con cháu. Hành động đếm “từng thu cuối” không chỉ là một thói quen quen thuộc mà còn là cách mà ngoại chia sẻ những bài học, những kinh nghiệm sống cho con cháu. Hình ảnh này khiến người đọc cảm nhận được sự dịu dàng, chân thành của ngoại – người đã từng chắp cánh cho những ước mơ tuổi trẻ, cho những niềm tin vào ngày mai. Câu “Con nào hay biết mỗi thu vơi” mở ra một suy tư về thời gian, về sự trôi qua không ngừng của năm tháng. Mỗi mùa thu mang một ý nghĩa riêng, một dấu ấn riêng của cuộc đời, nhưng đối với con cháu, mỗi thu luôn gắn liền với ký ức về ngoại – một sự nhắc nhở rằng, dù thời gian có trôi đi, thì hình bóng ngoại mãi in đậm trong tâm hồn.
Thế rồi cứ khát khao, khát khao những dấu chân tìm về chốn xưa cũ bên ngoại:
“Con đi mỗi bước xa, xa mãi
Dáng ngoại bên hiên. Nắng tắt dần
Lá nghiêng về cội con tìm ngoại
Tê tái chiều buông tím góc sân”
Đoạn cuối của bài thơ chuyển tải cảm xúc bàng hoàng của người con khi phải xa cách ngoại, khi mỗi bước đi trở nên nặng nề bởi nỗi nhớ. “Con đi mỗi bước xa, xa mãi” không chỉ là hành động di chuyển về phía trước mà còn là sự chia ly, là nỗi nhớ nhung dai dẳng của người con đối với ngoại. Hình ảnh “dáng ngoại bên hiên” như một bóng dáng mơ hồ, xuất hiện trong ký ức, luôn đồng hành cùng những lúc người con lạc lối giữa cuộc sống. “Nắng tắt dần” như là biểu tượng cho thời gian không ngừng trôi, cho những khoảnh khắc rực rỡ của quá khứ dần phai mờ theo cơn gió của hiện tại. Nhưng dù nắng tắt, hình ảnh ngoại vẫn luôn là nguồn sáng, là điểm tựa tinh thần giúp người con hướng về cội nguồn. Câu “Lá nghiêng về cội con tìm ngoại” chứa đựng khát khao trở về, trở lại với những giá trị xưa cũ, với nguồn cội đã nuôi dưỡng tâm hồn và bản sắc con người. “Tê tái chiều buông tím góc sân” là hình ảnh đậm chất trữ tình, khi mà chiều tà buông xuống, tâm hồn người con như chìm đắm trong nỗi nhớ, trong sự trống trải của khoảng không gian quen thuộc. Góc sân – nơi đã chứng kiến biết bao kỷ niệm, tiếng cười, tiếng nói của ngoại – giờ đây chỉ còn là khoảng trống lặng lẽ, gợi lên nỗi nhớ da diết, khao khát được trở về bên người thân yêu.
Bảo Ngọc đã vận dụng thành công các biện pháp nghệ thuật để khắc họa tâm trạng nhớ nhung và sự trống trải khi xa cách ngoại. Hình ảnh “tóc trắng cùng mây trắng dưới trời” không chỉ so sánh về màu sắc mà còn ngầm ẩn chứa ý nghĩa về sự thanh cao, hiền hậu của ngoại. Cùng với đó, hành động “đếm từng thu cuối” như một ẩn dụ cho việc đếm thời gian trôi qua, cho những ký ức quý giá không bao giờ phai nhạt. Việc nhân hóa thiên nhiên với cảm xúc của con người thể hiện rõ qua các hình ảnh như “ngõ cúc buồn tênh”, “nắng tắt dần” và “dáng ngoại bên hiên”. Những yếu tố vật chất, thiên nhiên như hoa, nắng, hiên nhà đều trở nên sống động, góp phần thể hiện tâm trạng của người con khi nhớ ngoại. Tác giả lặp lại những từ ngữ gợi nhớ về ngoại qua từng cảnh vật, từ hình ảnh ngoại bên hiên, từ hành động của ngoại đến những ký ức về mùa thu. Sự đối chiếu giữa quá khứ và hiện tại, giữa kỷ niệm và thực tại, tạo nên một sức mạnh cảm xúc mãnh liệt, khiến người đọc cảm nhận sâu sắc nỗi nhớ không thể nguôi ngoai.
Qua bài thơ Nhớ ngoại, Bảo Ngọc đã khắc họa thành công một bức tranh tình cảm gia đình đậm chất trữ tình, qua đó bộc lộ nỗi nhớ da diết của người con đối với ngoại. Những hình ảnh quê cũ trống trải, những cảnh vật thiên nhiên u sầu xen lẫn với ký ức tuổi thơ ấm áp đã tạo nên một không gian tâm hồn trầm tư, đầy cảm xúc. Bài thơ không chỉ là tiếng nói của lòng nhớ thương, của niềm khao khát trở về với cội nguồn, mà còn là lời ca ngợi tình mẫu tử, tình cảm gia đình thiêng liêng, bền vững theo thời gian. Trong cuộc sống hiện đại, khi con người ngày càng xa rời nhau vì những lý do công việc, học tập hay cuộc sống đô thị sôi động, những ký ức về gia đình, về ngoại – những người đã từng dìu dắt và vun đắp cho chúng ta – lại càng trở nên quý giá hơn bao giờ hết. Nhớ ngoại của Bảo Ngọc như một lời nhắc nhở nhẹ nhàng nhưng sâu sắc rằng, dù thời gian có trôi qua, dù chúng ta có đi đâu, thì nguồn cội, tình cảm gia đình luôn là nơi trở về bình yên, là ngọn đèn soi sáng dẫn lối trong cuộc đời. Nhờ đó, bài thơ đã để lại trong lòng người đọc một ấn tượng khó phai về vẻ đẹp của tình thân, của ký ức ngọt ngào và những giá trị nhân văn trường tồn.
Qua từng câu chữ, Bảo Ngọc không chỉ kể lại câu chuyện riêng của mình mà còn mở ra một không gian cảm xúc chung, khiến mỗi người, mỗi trái tim xa xứ, đều cảm nhận được sự ấm áp, dịu dàng của tình ngoại – tình yêu thương không bao giờ phai nhạt theo năm tháng.
Bài tham khảo Mẫu 2
Bài thơ “Nhớ ngoại” của Bảo Ngọc là một tác phẩm đầy cảm xúc và sâu lắng, thể hiện nỗi nhớ quê hương và tình cảm gia đình qua hình ảnh người bà. Ngay từ những câu thơ đầu tiên, không khí buồn bã, tĩnh lặng đã hiện lên rõ nét qua khung cảnh quê cũ trong trời mưa. Câu thơ "Con về quê cũ trời thưa vắng" như một lời tâm tình, khơi dậy nỗi nhớ quê hương sâu sắc trong lòng nhân vật. Sự vắng vẻ, và những hình ảnh quen thuộc như "Ngõ cúc buồn tênh" hay "dậu cúc già" đã tạo nên bức tranh giản dị nhưng đầy nỗi niềm.
Hình ảnh thiên nhiên trong thơ không chỉ đơn thuần là cảnh vật mà còn gợi nhắc đến những kỷ niệm và cảm xúc đau đáu của nhân vật về bà. "Bên thềm trầu úa không người hái" gợi lên sự tàn phai, cô đơn của quê hương, nơi mà những kỷ niệm đẹp với ngoại đã trôi qua. Câu thơ như một lời nhắc nhở rằng thời gian không chờ đợi ai, và những hình ảnh thân thuộc giờ đây đã dần phai nhạt. Điều này càng làm tăng thêm nỗi nhớ thương.
Câu thơ "Cau đã mấy mùa quên trổ hoa" gợi lên sự trôi chảy của thời gian, những mùa cau vẫn tiếp diễn nhưng lại không còn người để chia sẻ, để nhớ về như trước. Đây là một điểm nhấn nghệ thuật đặc sắc, tạo nên cảm giác thời gian như một dòng chảy không ngừng, mang theo những ký ức quý giá nhưng cũng đầy tiếc nuối.
Điểm nổi bật của bài thơ là hình ảnh của ngoại, với "bóng ngoại nghiêng chiều nắng" và "tóc cùng mây trắng dưới trời". Hình ảnh ngoại hiện lên thật gần gũi và thân thương. Trong sự tĩnh lặng của không gian, nhân vật đã nhớ về những khoảnh khắc đẹp nhất bên bà, những ngày hè đầy nắng, nơi ngoại chăm chút cho từng bữa ăn, từng giấc ngủ của cháu. Hình ảnh "Xòe tay ngoại đếm từng thu cuối" là một biểu tượng của sự yêu thương và chăm sóc. Qua đó, ta thấy được tấm lòng bao la của bà dành cho cháu, nhưng cũng là sự tiếc nuối vì không nhận ra sự vơi đi của những mùa thu, của thời gian.
Bài thơ không chỉ đơn thuần là một nỗi nhớ mà còn chứa đựng những bài học sâu sắc về tình yêu thương, về việc trân trọng những khoảnh khắc bên người thân. Qua từng hình ảnh, câu thơ, Bảo Ngọc đã khéo léo đưa người đọc vào thế giới của nỗi nhớ, của tình cảm gia đình sâu sắc, làm cho mỗi người đều có thể tìm thấy hình ảnh người bà của riêng mình trong những dòng thơ ấy.
Bài thơ “Nhớ ngoại” không chỉ là nỗi niềm riêng của tác giả mà còn là tiếng lòng chung của nhiều người, là sự kết nối giữa quá khứ và hiện tại, giữa con người với quê hương, gia đình. Tình cảm ấy luôn tỏa sáng trong những câu chữ đơn sơ nhưng đầy sức nặng, khắc sâu trong tâm trí người đọc về tình yêu thương và sự gắn bó không thể nào quên.
Bài tham khảo Mẫu 3
Bài thơ "Nhớ Ngoại" của nhà thơ Bảo Ngọc là một tác phẩm mang đậm nỗi nhớ quê hương và tình cảm gia đình, đặc biệt là tình cảm dành cho bà ngoại. Qua bài thơ, Bảo Ngọc không chỉ khắc họa hình ảnh của bà ngoại mà còn thể hiện cảm xúc sâu sắc của người cháu đối với kỷ niệm và những điều bình dị trong cuộc sống.
Hình ảnh quê cũ hiện lên với những biểu tượng thân thuộc như ngõ cúc, dậu cúc, hay thềm trầu. Những hình ảnh này không chỉ gợi nhớ về không gian vật lý mà còn là biểu tượng của một thời thơ ấu êm đềm, nơi có sự chăm sóc và yêu thương từ bà ngoại. Câu thơ “Con về quê cũ trời thưa vắng” mở đầu bài thơ đã tạo nên không khí tĩnh lặng, buồn bã, gợi lên sự cô đơn khi trở về nơi mà những kỷ niệm đẹp đã từng hiện hữu.
Bài thơ sử dụng nghệ thuật ẩn dụ và hình ảnh rất tinh tế. Câu thơ “Dáng ngoại bên hiên. Nắng tắt dần” mang đến một hình ảnh đẹp nhưng cũng đầy nuối tiếc. Dáng bà ngoại hiện lên như một biểu tượng của thời gian, của những kỷ niệm đã qua. Hình ảnh “tóc trắng cùng mây trắng” không chỉ thể hiện sự già nua của bà mà còn gợi lên sự hòa quyện giữa con người và thiên nhiên, giữa cuộc sống
Đặc biệt, bài thơ còn thể hiện sự trăn trở và nỗi buồn của người cháu khi phải rời xa quê hương. Câu thơ “Con đi mỗi bước xa, xa mãi” thể hiện rõ tâm tư của người viết, dường như mỗi bước đi mang theo nỗi nhớ nhung, sự day dứt về những gì đã mất. Cảm giác tê tái khi chiều buông “tím góc sân” như một lời nhắc nhở rằng thời gian không chờ đợi ai và người cháu sẽ luôn mang trong mình kỷ niệm về bà ngoại.
Cuối cùng, bài thơ "Nhớ Ngoại" không chỉ đơn thuần là nỗi nhớ mà còn là sự trân trọng những giá trị truyền thống, những tình cảm gia đình thiêng liêng. Qua việc sử dụng ngôn ngữ giản dị nhưng giàu hình ảnh, Bảo Ngọc đã thành công trong việc khắc họa một bức tranh sống động về tình cảm gia đình và nỗi nhớ quê hương, để lại trong lòng người đọc một cảm xúc sâu sắc và suy ngẫm về thời gian và tình yêu thương.
Bài thơ "Nhớ Ngoại" của Bảo Ngọc là một tác phẩm nghệ thuật tinh tế, phản ánh sâu sắc tâm tư của con người về quê hương và bà ngoại. Những hình ảnh sống động, cùng với cảm xúc chân thành đã tạo nên sức hấp dẫn riêng cho bài thơ, khiến người đọc không khỏi bồi hồi, xúc động khi nghĩ về những kỷ niệm đẹp của tuổi thơ.


- Phân tích bài thơ "Mẹ và cánh đồng" của Trần Văn Lợi lớp 9
- Viết bài nghị luận phân tích, đánh giá nội dung và nghệ thuật của tác phẩm "Trưa hè" của Bàng Bá Lân lớp 9
- Phân tích bài thơ Bầu trời trên giàn mướp của nhà thơ Hữu Thỉnh lớp 9
- Cảm nhận về bài thơ "Mẹ" của Trần Khắc Tám lớp 9
- Phân tích bài thơ Quê hương của Trúc Quỳnh lớp 9
>> Xem thêm
Luyện Bài Tập Trắc nghiệm Văn 9 - Kết nối tri thức - Xem ngay
Các bài khác cùng chuyên mục
- Phân tích bài thơ Bầu trời trên giàn mướp của nhà thơ Hữu Thỉnh lớp 9
- Viết bài nghị luận phân tích, đánh giá nội dung và nghệ thuật của tác phẩm "Trưa hè" của Bàng Bá Lân lớp 9
- Trong một bài thơ đề tặng con gái, nhà thơ Chế Lan Viên nhắc nhở: Ta cúi xuống đất/Hí hửng nhặt tìm từng cái kim rơi vụn vặt lớp 9
- Phân tích bài thơ song thất lục bát “Thương mẹ” của Đặng Minh Mai lớp 9
- Phân tích bài thơ "Mẹ và cánh đồng" của Trần Văn Lợi lớp 9
- Phân tích bài thơ Bầu trời trên giàn mướp của nhà thơ Hữu Thỉnh lớp 9
- Viết bài nghị luận phân tích, đánh giá nội dung và nghệ thuật của tác phẩm "Trưa hè" của Bàng Bá Lân lớp 9
- Trong một bài thơ đề tặng con gái, nhà thơ Chế Lan Viên nhắc nhở: Ta cúi xuống đất/Hí hửng nhặt tìm từng cái kim rơi vụn vặt lớp 9
- Phân tích bài thơ song thất lục bát “Thương mẹ” của Đặng Minh Mai lớp 9
- Phân tích bài thơ "Mẹ và cánh đồng" của Trần Văn Lợi lớp 9