Viết bài văn phân tích một tác phẩm văn học (bài thơ th..

Phân tích nhân vật tôi trong truyện Hạ Đỏ của Nguyễn Nhật Ánh lớp 8


Trong Hạ đỏ của Nguyễn Nhật Ánh, nhân vật “tôi” – cậu bé Chương – hiện lên chân thật và đáng yêu. Trước hết, Chương là một học trò chăm chỉ, đầy nghị lực.

GÓP Ý HAY - NHẬN NGAY QUÀ CHẤT

Gửi góp ý cho Loigiaihay.com và nhận về những phần quà hấp dẫn

Lựa chọn câu để xem lời giải nhanh hơn

Dàn ý

1. Mở bài

- Giới thiệu tác phẩm Hạ đỏ và nhà văn Nguyễn Nhật Ánh.

- Khái quát nhân vật “tôi” (Chương) – hình ảnh cậu học trò tuổi mới lớn, vừa chăm học vừa hồn nhiên, giàu tình cảm.

2. Thân bài

a. Nỗ lực học tập

- Học ngày đêm, dù trí nhớ kém, sức khỏe suy kiệt.

- Thể hiện tinh thần vượt khó, ý chí chăm chỉ.

b. Giàu tình cảm, hiếu thảo với mẹ

- Chấp nhận ăn canh bí đỏ để mẹ vui lòng.

- Biết an ủi mẹ bằng lời hứa, đồng cảm với nỗi lo của mẹ.

c. Hồn nhiên, dí dỏm, mang chất học trò

- Than phiền hài hước về món bí đỏ.

- Cách “cốc” trái bí cuối cùng thể hiện tính trẻ con, ngộ nghĩnh.

d. Tâm lý chân thực, gần gũi

- Vui khi được phần thưởng của ba mẹ.

- Thở phào nhẹ nhõm sau khi thi đỗ và thoát khỏi “ác mộng” canh bí đỏ.

e. Ý nghĩa nhân vật

- Đại diện cho tuổi học trò: vừa non nớt, vừa hồn nhiên nhưng giàu tình cảm.

- Gợi sự đồng cảm và thương mến cho người đọc.

3. Kết bài

- Khẳng định lại vẻ đẹp đáng yêu, chân thật của nhân vật “tôi”.

- Mở rộng: hình tượng gợi nhắc người đọc về kỉ niệm tuổi học trò trong sáng, hồn nhiên.

Bài siêu ngắn Mẫu 1

Trong Hạ đỏ của Nguyễn Nhật Ánh, nhân vật “tôi” – cậu bé Chương – hiện lên chân thật và đáng yêu. Trước hết, Chương là một học trò chăm chỉ, đầy nghị lực. Dù trí nhớ kém, sức khỏe suy kiệt, cậu vẫn miệt mài thức khuya, dậy sớm, học gấp đôi bạn bè để đạt kết quả tốt. Hình ảnh đôi mắt đỏ kè, thân hình gầy gò cho thấy sự nỗ lực bền bỉ của tuổi học trò. Không chỉ vậy, Chương còn giàu tình cảm, hiếu thảo. Thương mẹ lo lắng, cậu ráng ăn hết những tô canh bí đỏ dù ngán ngẩm. Lời hứa “qua kỳ thi này, con lại mập lên cho mẹ coi” vừa hồn nhiên vừa chan chứa yêu thương, thể hiện sự đồng cảm với mẹ. Đặc biệt, nhân vật mang giọng điệu dí dỏm, trẻ con. Cách Chương “cốc” trái bí cuối cùng như một cách chia tay vừa hài hước vừa ngộ nghĩnh, gợi tiếng cười nhẹ nhàng. Như vậy, nhân vật “tôi” là hình ảnh tiêu biểu của tuổi học trò: vất vả, hồn nhiên nhưng giàu tình cảm. Qua đó, tác giả khơi gợi trong ta những kỷ niệm trong sáng, đáng nhớ của một thời áo trắng.

Bài siêu ngắn Mẫu 2

Trong Hạ đỏ, nhân vật “tôi” – cậu bé Chương – hiện lên vừa chăm chỉ vừa hồn nhiên. Dù học nhiều, trí nhớ kém, sức khỏe yếu, cậu vẫn thức khuya, dậy sớm, nỗ lực vượt khó để đạt kết quả tốt. Chương còn rất hiếu thảo: thương mẹ lo lắng, cậu ráng ăn hết canh bí đỏ và trấn an mẹ bằng lời hứa hồn nhiên. Tính cách dí dỏm, trẻ con cũng được thể hiện qua hành động “cốc” trái bí cuối cùng trước khi chia tay, khiến nhân vật vừa đáng yêu vừa gần gũi. Qua Chương, Nguyễn Nhật Ánh đã khắc họa hình ảnh tuổi học trò giản dị mà sống động: vất vả nhưng giàu tình cảm, hồn nhiên mà dễ thương, gợi lại cho người đọc những kỷ niệm trong sáng khó quên.

Bài siêu ngắn Mẫu 3

Trong Hạ đỏ, nhân vật “tôi” – cậu bé Chương – hiện lên vừa chăm chỉ vừa hồn nhiên, đáng yêu. Dù trí nhớ kém, sức khỏe gầy yếu, cậu vẫn thức khuya dậy sớm, học gấp đôi bạn bè để đạt kết quả tốt. Áp lực học hành không làm cậu nản lòng mà càng thể hiện nghị lực vượt khó. Chương còn là cậu bé hiếu thảo và giàu tình cảm. Biết mẹ lo lắng, cậu ráng ăn hết những tô canh bí đỏ dù ngán ngẩm, đồng thời trấn an mẹ bằng lời hứa hồn nhiên: “Qua kỳ thi này, con lại mập lên cho mẹ coi”. Những hành động giản dị ấy thể hiện tình cảm gia đình chân thành, ấm áp. Nhân vật cũng mang nét hồn nhiên, dí dỏm đặc trưng tuổi học trò. Hình ảnh cậu “cốc” trái bí cuối cùng trước khi chia tay vừa hài hước vừa ngộ nghĩnh, khiến nhân vật gần gũi và sống động. Qua Chương, Nguyễn Nhật Ánh đã tái hiện thành công hình ảnh tuổi học trò: vất vả, hiếu thảo, hồn nhiên và giàu tình cảm, gợi cho người đọc những kỷ niệm trong sáng khó quên.

Bài tham khảo Mẫu 1

Nguyễn Nhật Ánh là nhà văn của tuổi thơ, của những tâm hồn học trò hồn nhiên và trong sáng. Trong tác phẩm Hạ đỏ, ông đã dựng lên hình tượng “tôi” – cậu bé Chương, một nhân vật rất đời thường mà gần gũi, gợi cho người đọc bao ký ức tuổi học trò. Đoạn trích trên đã tái hiện rõ nét chân dung của Chương: chăm chỉ, tình cảm và hồn nhiên đến ngộ nghĩnh.

Trước hết, nhân vật “tôi” hiện lên là một cậu học trò giàu nghị lực và sự cố gắng trong học tập. Dù trí nhớ kém, học trước quên sau, sức khỏe gầy yếu, nhưng Chương vẫn thức khuya dậy sớm, học gấp đôi bạn bè để theo kịp bài vở. Đôi mắt đỏ kè vì thiếu ngủ, thân hình gầy gò vì học hành căng thẳng đã cho thấy sự nỗ lực đến kiệt sức của cậu bé. Ẩn sau hình ảnh ấy là tinh thần vượt khó, ý chí vươn lên – phẩm chất đáng trân trọng của tuổi học trò.

Không chỉ chăm học, Chương còn là cậu bé giàu tình cảm và hiếu thảo với mẹ. Biết mẹ lo lắng cho sức khỏe của mình, cậu ráng nuốt hết những tô canh bí đỏ dù rất ngán ngẩm. Cậu còn mỉm cười trấn an mẹ: “Qua kỳ thi này, con lại mập lên cho mẹ coi”. Lời nói ngây ngô ấy chứa đựng tình yêu thương, sự cảm thông và mong muốn xoa dịu nỗi buồn của mẹ. Chương đã âm thầm chịu đựng để mẹ vui lòng, cho thấy cậu là đứa con biết nghĩ cho cha mẹ, giàu tình cảm và hiếu thảo.

Bên cạnh đó, nhân vật “tôi” còn mang nét hồn nhiên, dí dỏm đặc trưng của tuổi mới lớn. Cậu tự trào bản thân, than phiền chuyện ăn bí đỏ bằng giọng điệu hài hước. Cách Chương cúi đầu “nói thầm với trái bí cuối cùng” rồi “cốc cho nó một phát” thể hiện tính trẻ con, vừa ngộ nghĩnh vừa đáng yêu. Đó chính là cái nhìn tinh nghịch, trong sáng của một cậu bé chưa hết vô tư nhưng cũng đang dần trưởng thành.

Chương cũng là nhân vật được khắc họa với tâm lý chân thực, gần gũi. Cậu vui mừng khi thi đỗ, hạnh phúc khi được ba hứa mua cho chiếc xe đạp và mẹ “thưởng” một cái cốc lên trán. Niềm vui ấy giản dị mà trong trẻo, rất đời thường, khiến người đọc thấy thấp thoáng hình bóng chính mình trong đó.

Nhân vật “tôi” trong Hạ đỏ không chỉ là một cá nhân mà còn là hình tượng tiêu biểu cho tuổi học trò Việt Nam: hồn nhiên, ngây thơ nhưng giàu tình cảm và nghị lực. Cậu mang đến cho độc giả những nụ cười nhẹ nhàng, những rung động ấm áp, đồng thời khơi gợi bao kỷ niệm trong sáng của một thời cắp sách đến trường.

Tóm lại, qua hình ảnh cậu bé Chương, Nguyễn Nhật Ánh đã khắc họa thành công một nhân vật giàu sức sống nghệ thuật. “Tôi” vừa chăm chỉ, vừa tình cảm, lại vừa ngây ngô đáng yêu – tất cả tạo nên một bức chân dung tuổi học trò chân thật và gần gũi. Đọc Chương, ta như được sống lại những ngày tháng học trò, nơi có áp lực nhưng cũng chan chứa tình thương, nơi có sự mệt mỏi nhưng cũng đầy niềm vui hồn nhiên.

Bài tham khảo Mẫu 2

Văn chương của Nguyễn Nhật Ánh luôn gần gũi, thân thương bởi ông viết bằng trái tim dành cho tuổi học trò. Trong Hạ đỏ, hình ảnh nhân vật “tôi” – cậu bé Chương – được khắc họa rất sinh động, tiêu biểu cho những rung động chân thực của tuổi mới lớn. Qua đoạn trích, nhân vật hiện lên với nhiều vẻ đẹp giản dị mà sâu sắc.

Trước hết, Chương là một học trò đầy áp lực nhưng giàu nghị lực. Ở lứa tuổi mười lăm, cậu phải đối diện với việc học căng thẳng, trí nhớ kém, sức khỏe suy kiệt. Chương học ngày học đêm, “thức khuya lơ khuya lắc”, “sáng dậy từ lúc trời còn tờ mờ”. Thân hình gầy gò, đôi mắt đỏ kè là minh chứng cho nỗ lực bền bỉ. Hình ảnh ấy khiến người đọc bắt gặp bóng dáng của chính mình trong những ngày tháng đèn sách miệt mài. Chương không chỉ đại diện cho một cá nhân mà còn cho cả một thế hệ học trò từng gánh trên vai áp lực thi cử.

Bên cạnh sự nỗ lực, Chương còn giàu tình cảm và hiếu thảo. Mẹ lo cho sức khỏe của con nên ngày nào cũng nấu canh bí đỏ, dù cậu đã ngán ngẩm. Chương hiểu lòng mẹ, cố gắng ăn hết bát canh để mẹ an lòng. Lời hứa ngây ngô “qua kỳ thi này, con lại mập lên cho mẹ coi” là cách cậu xoa dịu nỗi lo của mẹ. Hình ảnh ấy toát lên tấm lòng biết nghĩ cho người khác, sự đồng cảm và tình yêu thương chân thành. Chương đã để lại trong lòng người đọc sự xúc động bởi tình mẫu tử thiêng liêng được thể hiện rất đời thường.

Không dừng lại ở đó, nhân vật “tôi” còn hồn nhiên, dí dỏm – phẩm chất quen thuộc trong các tác phẩm của Nguyễn Nhật Ánh. Cách Chương tự trào bản thân, than phiền món bí đỏ, hay “cốc” vào trái bí cuối cùng như một hành động chia tay, tất cả đều toát lên vẻ trẻ con đáng yêu. Chính giọng điệu hài hước ấy đã làm nhẹ đi sự căng thẳng, biến áp lực học hành thành câu chuyện gần gũi, dí dỏm và giàu sức gợi cảm.

Chương cũng hiện lên với những cung bậc cảm xúc trong trẻo, rất đỗi chân thật. Niềm vui khi thi đỗ, sự hạnh phúc trước phần thưởng của ba mẹ, hay niềm sung sướng khi thoát khỏi “ác mộng canh bí đỏ” – tất cả đều giản dị mà gợi nhiều đồng cảm. Người đọc thấy ở nhân vật này sự hồn nhiên của một đứa trẻ, sự trưởng thành của một học trò, và cả tình cảm ấm áp của một người con hiếu thảo.

Qua nhân vật “tôi”, Nguyễn Nhật Ánh không chỉ kể một câu chuyện đời thường mà còn gợi lại trong lòng mỗi người những ký ức tuổi học trò. Đó là quãng thời gian vất vả nhưng cũng tươi đẹp, ngây ngô mà giàu yêu thương. Chương trở thành biểu tượng của một tuổi trẻ trong sáng, giàu nghị lực, luôn biết sống vì gia đình và nuôi dưỡng niềm vui từ những điều nhỏ bé.

Tóm lại, nhân vật “tôi” trong Hạ đỏ đã được Nguyễn Nhật Ánh khắc họa bằng giọng văn hóm hỉnh mà chan chứa tình cảm. Chương vừa là cậu bé miệt mài học tập, vừa là đứa con hiếu thảo, lại vừa là học trò ngộ nghĩnh đáng yêu. Đọc về Chương, ta không chỉ bật cười mà còn thấy lòng mình ấm lại bởi tình mẹ, tình cha và cả những kỷ niệm một thời học trò. Nhân vật ấy, vì thế, để lại trong lòng độc giả dư âm lâu bền và gợi ta thêm yêu thương quãng đời trong trẻo đã qua.

Bài tham khảo Mẫu 3

Nguyễn Nhật Ánh là nhà văn gắn bó sâu đậm với tuổi thơ, tuổi học trò bằng giọng văn hồn nhiên và giàu cảm xúc. Trong Hạ đỏ, nhân vật “tôi” – cậu bé Chương – được khắc họa như một hình ảnh chân thực, đáng yêu, vừa gợi tiếng cười vừa gợi niềm xúc động nơi người đọc.

Trước hết, Chương hiện lên là một học trò đầy nỗ lực. Dù trí nhớ kém, “học trước quên sau, học sau quên trước”, cậu vẫn thức khuya dậy sớm, học gấp đôi bạn bè. Áp lực thi cử khiến thân hình cậu gầy gò, đôi mắt đỏ kè, khiến ba cậu phải chọc vui rằng “đầu bị hở chỗ nào đó”. Hình ảnh ấy cho thấy sự chăm chỉ, tinh thần cố gắng vượt khó – phẩm chất đáng trân trọng ở tuổi học trò.

Bên cạnh sự chăm chỉ, Chương còn là một cậu bé giàu tình cảm và hiếu thảo. Cậu hiểu mẹ lo lắng cho sức khỏe của mình nên ráng nuốt hết tô canh bí đỏ, dù đã ngán ngẩm. Lời hứa “qua kỳ thi này, con lại mập lên cho mẹ coi” vừa ngây ngô vừa ấm áp, thể hiện tình yêu thương và sự quan tâm của cậu dành cho mẹ. Chính sự đồng cảm ấy đã khiến nhân vật trở nên gần gũi, giàu sức gợi cảm.

Đặc biệt, nhân vật “tôi” được khắc họa bằng giọng điệu dí dỏm, hóm hỉnh rất riêng. Những lời than phiền hài hước về món bí đỏ, hay hành động “cốc” trái bí cuối cùng như một cách chia tay, vừa trẻ con vừa đáng yêu. Tính cách hồn nhiên, tinh nghịch đã làm cho nhân vật trở nên sinh động, đem đến cho người đọc nhiều nụ cười nhẹ nhàng.

Chương cũng mang tâm lý rất chân thực: vui mừng khi đạt thành tích cao, hạnh phúc khi được ba hứa mua xe đạp, sung sướng khi thoát khỏi “ác mộng canh bí đỏ”. Những cung bậc cảm xúc giản dị ấy gợi lại trong lòng độc giả những ký ức quen thuộc của chính mình trong tuổi học trò.

Từ nhân vật “tôi”, Nguyễn Nhật Ánh không chỉ kể một câu chuyện đời thường mà còn gửi gắm tình thương gia đình, sự hy sinh của mẹ và nỗ lực của con cái. Chương là hình ảnh tiêu biểu cho một thế hệ học trò: áp lực nhưng hồn nhiên, vất vả nhưng đầy yêu thương.

Tóm lại, nhân vật “tôi” trong Hạ đỏ là một hình tượng đẹp, vừa đáng thương vừa đáng mến. Qua nhân vật này, Nguyễn Nhật Ánh giúp ta nhớ rằng tuổi học trò là khoảng thời gian vất vả nhưng cũng ngập tràn niềm vui và tình yêu thương. Đó là quãng đời ai đi qua cũng lưu giữ trong tim như một mùa hè đỏ thắm, rực rỡ và không thể nào quên.


Bình chọn:
4.9 trên 7 phiếu

Luyện Bài Tập Trắc nghiệm Văn 8 - Kết nối tri thức - Xem ngay

Tham Gia Group Dành Cho Lớp 8 Chia Sẻ, Trao Đổi Tài Liệu Miễn Phí