Ấm trà


0:00
/
2:35
Chọn giọng đọc
Download
Playback seep

Đọc truyện: Ấm trà

Có một cái ấm trà luôn tỏ ra kiêu kì vì nó được làm bằng sứ, lại có cái vòi dài và quai cầm rộng. Song nó chưa bao giờ nhắc đến cái nắp của mình, bởi vì cái nắp đã từng bị vỡ, tuy đã được gắn lại như cũ, nhưng nó vẫn cảm thấy không hoàn mĩ, nên không nhắc đến.

Nó tự nhủ: "Mình biết là mình có khuyết điểm! Ai cũng có khuyết điểm, nhưng cũng có ưu điểm riêng. Chén có quai cầm, lọ đường có nắp, mình vừa có quai cầm lại vừa có nắp, đằng trước lại có thêm một vật mà họ đều không có - một cái vòi rất dài, điều này khiến mình trở thành vua trên bàn trà. Lọ đường và thố bơ chỉ là hầu gái làm tăng thêm vị thơm ngon, còn mình chính là chủ nhân, mang hạnh phúc đến cho người uống."

Những điều này thường được ấm trà nhắc đến hồi còn trẻ. Về sau có một bàn tay thanh mảnh nhấc nó lên, nhưng bàn tay này rất vụng về khiến nó bị rơi xuống đất, vòi ấm vỡ tan, quai cầm bị gãy, nắp cũng vỡ vụn, nước trà bên trong đổ hết ra ngoài, nó bị thương rất nặng. Nhưng điều đáng bực bội đó là, mọi người đều chế nhạo nó.

Về sau, khi kể về quá khứ của mình, ấm trà nói: "Tôi không thể nào quên được chuyện này! Vì chuyện này mà tôi trở thành tàn phế, ban đầu bị chủ nhân quẳng vào một góc, sau đó bị đem cho bà lão ăn mày. Tôi hoảng sợ không biết làm thế nào, cuộc sống của tôi đã hoàn toàn thay đổi. Trong cơ thể của tôi đựng đầy đất, bên trong có một củ hoa, củ hoa đó trở thành trái tim của tôi, khiến tôi có sinh mệnh và sức sống. Sau khi nảy mầm, cây nở hoa rất đẹp, vẻ đẹp đó khiến tôi hạnh phúc tới mức quên cả chính mình! Khi nghe người khác ca ngợi cây hoa, tôi luôn cảm thấy rất vui. Nhưng cây hoa không biết ơn tôi, thậm chí còn chẳng nhớ đến tôi. Một hôm, người ta đập vỡ tôi để chuyển cây hoa sang chậu to hơn, còn tôi lại bị quẳng ra vườn, trở thành đống mảnh vụn. Nhưng kí ức của tôi vẫn còn, và tôi không bao giờ quên được chuyện này."

Bài học rút ra

Đừng chỉ nhìn vào vẻ ngoài

  • Ban đầu, ấm trà tự hào vì vẻ ngoài sang trọng của mình, nhưng lại giấu đi cái nắp bị vỡ. Điều này cho thấy sự kiêu ngạo của nó chỉ là vỏ bọc để che đi sự thiếu tự tin.
  • Vẻ ngoài chỉ là tạm thời. Đừng quá coi trọng những thứ hào nhoáng bên ngoài mà quên đi việc chấp nhận những khiếm khuyết của bản thân. Ai cũng có ưu và nhược điểm.

Tìm thấy giá trị mới từ những khó khăn

  • Khi bị vỡ, ấm trà tưởng như đã hết giá trị và bị vứt bỏ. Nhưng khi được dùng để trồng hoa, nó lại có một mục đích mới. Vết vỡ không còn là khiếm khuyết mà là nơi để mầm sống phát triển.
  • Cuộc sống có thể gặp thất bại hay tổn thương, nhưng đó không phải là dấu chấm hết. Chúng ta luôn có thể tìm thấy những giá trị mới và trở nên hữu ích theo một cách khác.

Hạnh phúc khi cho đi

  • Ban đầu, ấm trà chỉ hạnh phúc khi được người khác ngưỡng mộ. Nhưng sau này, nó lại cảm thấy vui sướng thật sự khi thấy bông hoa mình nuôi dưỡng được ca ngợi, dù chẳng ai biết đến công sức của nó.
  • Hạnh phúc lớn nhất không phải là nhận về mà là khi ta làm điều tốt đẹp cho người khác, và cảm thấy vui vì điều đó.

Đố vui qua truyện Ấm trà


Bình chọn:
4.9 trên 7 phiếu
  • Con thỏ biển tí hon - Truyện cổ tích

    Ngày xưa, có một cô công chúa rất kiêu kì sống trong một tòa lâu đài, trên tầng thượng của lâu đài có một căn phòng rất rộng, căn phòng có mười hai cửa sổ. Ngày ngày, công chúa nhìn qua cửa sổ là biết được những chuyện xảy ra ở bên ngoài, không có chuyện gì có thể lọt qua được cặp mắt của cô.

  • Dê đen và dê trắng - Truyện cổ tích

    Dê đen và Dê trắng cùng sống trong một khu rừng. Hàng ngày, cả hai thường đến uống nước và tìm cái ăn ở trong khu rừng quen thuộc.

  • Huyền Quang - Truyện cổ tích

    Vào thời nhà Trần có một người học trò trẻ tuổi ở xứ Bắc tên là Huyền Quang. Nhà chàng không đất cắm dùi. Nhưng cha mẹ chàng thì cố công cố sức làm thuê làm mướn khắp nơi để nuôi con ăn học. Khi Huyền Quang đến tuổi lấy vợ, cha mẹ dạm cho một cô gái, con một nhà khá giả trong vùng.

  • Hoàng hậu Tàu ở Việt Nam - Truyện cổ tích

    Thời nhà Trần, tại tỉnh Nghệ An có ông câu rất nghèo. Năm đó ngày mồng một tháng Sáu, ông ra vàm rạch bỗng gặp một khúc cây to lớn tấp lên bãi. Ông lên đó mà ngồi, chặt mồi ra từng khúc nhỏ để câu. Dè đâu khi lưỡi dao chạm vào, cây nọ tươm máu ra, lại có phảng phất mùi thơm tho kỳ diệu.

  • Chim gõ kiến, cáo và quạ - Truyện cổ tích

    Chim gõ kiến mổ một hốc trên thân cây liễu hoàn diệp, làm tổ ở đấy rồi đẻ trứng, ấp được ba con. Bầy con nhỏ khôn lớn dần, chim gõ kiến mẹ lòng vui khấp khởi. Nó nghĩ thầm: “Ta nuôi cho chúng khôn lớn, về già chúng sẽ đỡ đần ta".

>> Xem thêm