Từ Thức gặp tiên>


Đọc truyện: Từ Thức gặp tiên
Thời xưa, ở Thanh Hóa (bấy giờ gọi là Hòa Châu), có một người tên là Từ Thức, vốn con quan nên được bổ nhiệm làm một chức quan nhỏ ở một địa hạt thuộc xứ Kinh Bắc (tục truyền địa hạt ấy thuộc huyện Tiên Du, tỉnh Bắc Ninh). Cạnh huyện có một ngôi chùa to, trong chùa có một cây mẫu đơn lớn. Cứ đến mùa xuân hoa nở thì khách bốn phương đến chùa xem hoa đông như hội.
Một hôm, có một thiếu nữ tuổi chừng mười sáu, mười bảy, nhan sắc xinh đẹp, đến xem hoa, nhỡ tay vin gãy một cành, không có gì để đền, nên bị nhà chùa bắt giữ lại. Từ Thức đi qua trông thấy, liền cởi áo mặc ngoài chuộc cho thiếu nữ. Mọi người đứng xem đều khen Từ Thức là người nhân đức.
Đi ngao du, xem phong cảnh đẹp và làm thơ thì Từ Thức rất ưa thích, còn việc quan thì chàng thường bỏ mặc, nên bị quan trên quở trách. Chẳng bao lâu Từ Thức xin từ quan. Thấy huyện Tống Sơn có nhiều núi đẹp, chàng đem theo một tiểu đồng và một túi đàn đến dựng một nhà nhỏ ven chân núi để ở. Từ ấy, những nơi phong cảnh đẹp quanh vùng không nơi nào là không có vết chân của Từ Thức.
Một hôm, dậy sớm, trông ra cửa Thần Phù thấy có mây ngũ sắc kết thành hình hoa sen, Từ Thức một mình chèo thuyền ra phía ấy. Đến chân một dãy núi cao ngất, chạy sát mặt biển, Từ Thức buộc thuyền lên bờ và trèo lên một mỏm đá cao, chợt trông thấy một cái hang bên sườn núi, cửa hang tròn và rộng, nên chàng thử vào hang xem sao. Từ Thức mới đi được vài bước thì cửa hang bỗng đóng sập lại. Hang tối mịt mùng, không còn biết đường lối nào, Từ Thức phải lần theo khe nước mà đi. Đi được một lúc lâu, thấy có ánh sáng, chàng lần ra khỏi hang và đi đến một chân núi khác, thấy núi cao vời vợi, sườn núi dốc ngược, Từ Thức cố bám vào hốc đá và leo lên.
Lên cao, chàng thấy có đường rộng, rồi lên đến đỉnh núi thì trời quang đãng, ánh sáng rực rỡ, xa xa có lâu đài cung điện nhấp nhô bên những lùm cây xanh. Từ Thức đi theo đường lớn đến một lâu đài. Bỗng có hai thiếu nữ mặc áo xanh chạy ra, bảo với nhau rằng:
- Chú rể nhà ta đã đến kia rồi!
Rồi hai người chạy vụt vào tòa nhà lộng lẫy. Một lúc sau, họ lại ra, nói với Từ Thức rằng:
- Phu nhân sai chúng tôi ra mời người vào chơi.
Từ Thức đi vào theo hai người con gái, thấy lầu son gác tía, tường gấm, bậc đá xanh, trước kia chàng chỉ thấy nói trong sách, bây giờ mới trông thấy tận mắt. Trên mấy cửa đi qua, chàng thấy có đề chữ “Điện Quỳnh Hư”, “Gác Giao Quang”, chàng theo hai thiếu nữ lên gác, thấy một phu nhân mặc áo lụa trắng ngồi trên sập bảo, trước có kê đôi kỉ gỗ đàn hương.
Phu nhân mời Từ Thức ngồi và hỏi:
- Ông vẫn hay đi xem cảnh lạ, có biết đây là chốn nào không?
Từ Thức đáp:
- Tôi đã đi nhiều nơi, nhưng không biết vùng này lại có cảnh tiên, xin phu nhân chỉ bảo cho tôi được biết.
Phu nhân cười, rồi nói:
- Ông biết đâu được chốn này. Đây là hang thứ sáu trong ba mươi sáu động Phi Lai, tôi là Ngụy phu nhân, địa tiên núi Nam Tạc. Vì thấy ông có cao nghĩa nên mới mời đến chơi.
Phu nhân bảo thị nữ gọi một tiểu thư ra. Vừa trông thấy, Từ Thức nhận ra là người con gái đánh gãy cành hoa mẫu đơn trong chùa ngày nọ. Phu nhân chỉ vào người con gái bảo Từ Thức rằng:
- Con gái tôi tên là Giáng Hương, dạo nọ đi xem hoa gặp nạn, may có ông cứu cho, tôi vẫn còn hàm cái ơn ấy. Nay tôi muốn cho em nó kết duyên với ông để đáp lại ơn sâu.
Ngay đêm hôm ấy, phu nhân sai mở tiệc hoa cho hai người làm lễ thành hôn.
Từ Thức ở được chừng một năm, có ý nhớ nhà, nói với Giáng Hương rằng:
- Tôi đi xa nhà đã lâu, lắm lúc nhớ quê cũ, muốn về thăm một chút.
Giáng Hương tần ngần, không đáp. Từ Thức lại nói:
- Tôi chỉ về chơi ít bữa lại đến đây với nàng.
Giáng Hương khóc mà nói rằng:
- Thiếp không phải vì tình lưu luyến hẹp hòi mà ngăn trở ý định của chàng, chỉ vì ở trần gian ngày tháng ngắn ngủi, sợ chàng về không thấy còn như trước nữa.
Giáng Hương đem chuyện nói với phu nhân. Thấy Từ Thức trần duyên chưa dứt, phu nhân mới sai người lấy xe để tiễn đưa chàng. Giáng Hương lấy một phong thư dán kín đưa cho chồng, dặn đến nhà hãy mở ra xem.
Từ Thức từ biệt Giáng Hương và phu nhân, rồi lên xe. Chỉ trong chốc lát đã trở về đến làng cũ. Nhìn phong cảnh chàng thấy khác hẳn xưa, chỉ còn hai bên khe núi là vẫn như cũ. Chàng đem tên mình hỏi thăm các cụ già trong làng thì có một người trả lời:
- Hồi nhỏ, tôi cũng có nghe có một cụ tổ bốn đời nhà tôi họ tên cũng như thế, nhưng lạc vào hang đá cách đây đã hai trăm năm rồi.
Từ Thức buồn rầu, muốn lại ngồi lên xe tiên để đi, thì xe đã hóa thành con chim Loan bay đi mất rồi. Mở bức thư của Giáng Hương ra xem, chàng chỉ thấy có một dòng chữ vắn tắt: “Ở nơi tiên cảnh, cùng nhau kết bạn, nay duyên xưa đã hết, không còn mong hội ngộ".
Về sau, người ta thấy Từ Thức đội cái nón nhỏ vào núi Hoàng Sơn (Nông Cống - Thanh Hóa), không thấy trở về nữa.
Bài học rút ra
Ân nghĩa, lòng tốt sẽ được đền đáp:
- Từ Thức, một vị quan nhỏ, đã không ngần ngại cởi áo để chuộc thiếu nữ làm gãy cành hoa mẫu đơn. Lòng tốt này đã được đền đáp xứng đáng khi chàng được đưa đến cõi tiên, kết duyên với nàng Giáng Hương và sống một cuộc sống hạnh phúc. Điều này cho thấy sự tử tế và lòng nhân hậu là những đức tính quý giá, sẽ mang lại những điều tốt lành trong cuộc sống.
- Hãy luôn sống tử tế và giúp đỡ người khác, vì lòng tốt sẽ được đền đáp một cách bất ngờ.
Sự đối lập giữa trần gian và cõi tiên:
- Cõi tiên trong câu chuyện là nơi vô cùng tươi đẹp, thời gian trôi chậm hơn rất nhiều so với trần gian. Từ Thức ở cõi tiên chỉ một năm mà khi trở về, quê hương đã thay đổi hoàn toàn, đã qua hai trăm năm. Điều này nhấn mạnh sự khác biệt lớn về thời gian và không gian giữa hai thế giới, đồng thời gợi lên nỗi buồn về sự vô thường của cuộc đời.
- Cuộc sống là hữu hạn và thời gian không chờ đợi ai. Hãy trân trọng từng khoảnh khắc và những người thân yêu.
Đố vui qua truyện Từ Thức gặp tiên

