
Xem thêm tất cả các tác phẩm khác tại:Chuyên Đề - Tác Phẩm môn Ngữ Văn
Mới vừa qua thôi nôi vài tuần nên nó còn rất bụ sữa, nước da trắng hồng. Lúc nào nó cũng mang một trái xây hình vuông trên cổ.
Cả thời thơ ấu, em sống gần bên bà ngoại. Được bà chắt chiu nuông chiều, nên hơn ai hết, em kính yêu ngoại vô cùng.
Tuổi thơ em không chỉ được sống trong tình thương của cha mẹ mà lớn lên trong lời ru êm ái và những câu chuyện cổ tích ngọt ngào của bà. Hãy tả hình dáng thân thương của bà khi đang kể chuyện cho em nghe
Hôm nay trời chuyển giông, bên ngọn đèn dầu, mẹ ngồi cặm cụi may xong chiếc áo trắng để mai em có áo đi học.
Ông ngoại em là người mà em yêu mến nhất. Ông rất gần gũi và chăm nom trong cả quãng đời thơ ấu.
Chủ nhật, em cùng mẹ chuẩn bị bữa cơm trưa cho gia đình. Hôm ấy, mẹ mặc một chiếc tạp dề màu xanh. Mẹ lấy đồ trong tủ lạnh ra rửa rồi gọt cắt nhanh thoăn thoắt.
Sáng sớm tinh mơ của một ngày chủ nhật, em vừa thức dậy, tuy vẫn còn ngái ngủ nhưng đã thấy bố trồng cây ở khoảnh đất sau nhà.
Một trong những người thân yêu nhất của em là bà ngoại. Từ lúc em mới chào đời, bà đã ru em bằng những lời ru ngọt ngào của làng quê xứ Quảng mến thương.
Bé được bao nhiêu tháng tuổi, có đặc điểm gì nổi bật? (bé được chín tháng tuổi, miệng toe toét cười để lộ mấy chiếc răng sữa thật dễ thương).
Cũng bởi cái dáng cao gầy mà bạn bè cùng lớp đã đặt cho chị biệt danh là “Thanh kều". Mái tóc chị Thanh dài đến ngang lưng và đen mướt. Nước da trắng trẻo, đôi mắt hiền dịu cùng nụ cười thân thiện tạo cho gương mặt chị một vẻ dẹp mộc mạc, dễ thương.
Tới gần ngôi nhà lớn nằm dưới bóng mát rặng dừa, em đã nghe thấy tiếng ru: Âu ơ... Ví dầu cầu ván đóng đinh, cầu tre lắt lẻo gập ghình khó đi.. Chắc là bà ngoại đang ru bé Bi, con cậu Tư ngủ. Em chạy vội vào, vòng tay, cúi đầu chào bà và rất mừng vì thấy bà vẫn khoẻ. Bà ngoại vuốt tóc em, âu yếm hỏi: “Má con cháu Thanh về thăm bà đấy ư? Cháu bà dạo này mau lớn quá.
Tháng 2 năm 2007, anh Đức trúng tuyển nghĩa vụ quân sự và lên đường nhập ngũ, trở thành chiến sĩ hải quân đóng ở quần đảo Trường Sa, mảnh đất nổi tiếng của Tổ quốc Việt Nam bao đời nay vẫn đứng hiên ngang giữa muôn trùng sóng gió. Từ ngày anh đi xa, cả nhà rất nhớ và mong được gặp anh
Chuông đồng hồ đều đặn buông chín tiếng. Màn đêm yên ắng, tĩnh mịch lạ thường. Chỉ còn âm thanh của gió khua xào xạc trong khu vườn trước ngõ. Em rời bàn học bước ra sân, vươn vai hít thở không khí trong lành để cố xua đi cơn buồn ngủ. Còn hai bài tập Toán nữa, phải cố làm cho hết.
Khi em chào đời, nội ngoại đã mất từ lâu. Chính vì vậy, em coi ông Tám như người thản của mình.
Nghe tiếng gọi quen thuộc của tôi, bà ngẩng lên, thong thả bảo: “ừ, cháu giúp bà một tay, bà cháu ta cùng làm cho gọn”.
Nhà bà ngoại hãy còn xa. Trưa hè, nắng gắt. Cảm thấy mệt, em ghé vào một hiên nhà bên đường, trú nắng.
Xem thêm tất cả các tác phẩm khác tại:Chuyên Đề - Tác Phẩm môn Ngữ Văn
Các chương, bài khác