Tóm tắt, bố cục, nội dung chính văn bản Đàn ghi - ta của Lor - ca>
Tóm tắt, bố cục, nội dung chính, văn bản Đàn ghi - ta của Lor - ca giúp học sinh soạn bài dễ dàng, chính xác.
Tóm tắt
Tóm tắt 1
Bài thơ của Thanh Thảo đa mang nhiều suy tư trăn trở của người trí thức luôn mong muốn đổi mới với nền văn học nước nhà. Chính vì vậy mà mỗi tác phẩm của ông đều mang những nét rất mới lạ và đặc sắc trong cả lối viết và hình thức. Mỗi vần thơ của ông đều được mang đậm những dấu ấn của những hình ảnh mang tính tượng trưng siêu thực. Tiêu biểu cho thấy lối tư duy rất giàu suy tư mãnh liệt và phóng khoáng trong xúc cảm và không thể dễ hiểu được vì ít nhiều thì cũng hướng tới sự tượng trưng của bài thơ Đàn ghita của Lorca.
Tóm tắt 2
Đàn ghi ta của Lor-ca đã khắc họa được thành công hình tượng của Lor-ca, một người nghệ sĩ có đầy khát vọng một cách tân nghệ thuật, một người chiến sĩ suốt đời đi đấu tranh cho tự do và công lí; nhưng cuộc đời lại bất hạnh do tội ác của thế lực bạo tàn ấy. Qua bài thơ mà Thanh Thảo đã bày tỏ được lòng đồng cảm và xót thương với sự tri âm, ngưỡng mộ của cuộc đời, tài năng và nhân cách của một người nghệ sĩ thiên tài. Nhà thơ cũng đã gửi tới người đọc một thông điệp: cái đẹp của nhân cách, cái đẹp của sự sáng tạo và nghệ thuật chân chính đó sẽ có sức sống bất diệt.
Xem thêm
Tóm tắt 3
Bài thơ “Đàn ghi ta của Lorca” là khúc tưởng niệm nhà thơ, nhạc sĩ người Tây Ban Nha Lorca, người chiến sĩ nghệ sĩ đã hi sinh trong cuộc nội chiến. Thanh Thảo dùng hình tượng cây đàn ghi ta để biểu tượng cho tâm hồn và nghệ thuật Lorca. Âm thanh đàn ghi ta vang lên vừa rực rỡ vừa bi thương, hòa cùng màu sắc, hình ảnh tượng trưng đầy ấn tượng. Bài thơ không kể chuyện mà gợi cảm xúc, tái hiện sự ra đi của Lorca trong không gian siêu thực. Lorca hiện lên như biểu tượng của tự do, của cái đẹp dám chống lại bạo tàn. Khi ông mất, tiếng đàn vẫn vang vọng, đó là nghệ thuật bất tử. Giọng thơ vừa bi thương vừa ngưỡng vọng. Qua đó, Thanh Thảo thể hiện niềm tiếc thương và tôn vinh người nghệ sĩ chân chính.
Tóm tắt 4
“Đàn ghi ta của Lorca” là bản hợp xướng bi tráng về cái chết và sự bất tử của Lorca. Hình tượng Lorca hiện lên giữa không gian âm nhạc, ánh sáng và màu sắc huyền ảo. Cây đàn ghi ta trở thành biểu tượng cho nghệ thuật và linh hồn người nghệ sĩ. Tiếng đàn ấy ngân vang giữa máu và bóng tối, vẫn trong trẻo, tha thiết, không chịu lụi tàn. Cái chết của Lorca không phải là kết thúc mà là sự mở đầu cho sự sống mới của nghệ thuật. Thanh Thảo kết hợp bút pháp tượng trưng, siêu thực để diễn tả cảm xúc thương xót và ngưỡng mộ. Giọng thơ lúc dồn dập, lúc ngân dài, gợi dư âm của bản nhạc bi ai. Bài thơ là lời tri ân với Lorca, biểu tượng của tự do, sáng tạo và cái đẹp.
Tóm tắt 5
Bài thơ thể hiện niềm xúc động sâu sắc của Thanh Thảo trước số phận bi tráng của Lorca. Lorca là nghệ sĩ lớn, khát vọng đổi mới nghệ thuật nhưng bị bạo lực tàn sát. Tiếng đàn ghi ta xuyên suốt bài thơ vừa là âm thanh vừa là linh hồn của Lorca. Âm thanh ấy vang lên trong không gian đầy màu sắc: nâu, xanh, trắng, đỏ gợi sự sống, cái chết và nghệ thuật. Dù Lorca ngã xuống, tiếng đàn vẫn vang mãi, tượng trưng cho sức sống bất tử của nghệ thuật. Thanh Thảo sử dụng ngôn ngữ tượng trưng, nhiều liên tưởng bay bổng, đậm tính nhạc. Bài thơ không chỉ khóc thương mà còn ngợi ca tinh thần tự do. Lorca trở thành biểu tượng cho nghệ sĩ dấn thân, dám sống, dám sáng tạo.
Tóm tắt 6
“Đàn ghi ta của Lorca” là khúc nhạc bi thương và rực rỡ, vừa tôn vinh, vừa thương tiếc Lorca, người nghệ sĩ tài hoa bạc mệnh. Cây đàn ghi ta xuất hiện như linh hồn bất diệt của ông. Thanh Thảo không kể lại cái chết, mà gợi lên âm vang nghệ thuật bất tử qua hình ảnh và âm thanh. Sự hòa quyện giữa máu, nước mắt, tiếng đàn và màu sắc tạo nên không gian mộng ảo. Lorca hiện lên như một người du ca, mang khát vọng tự do và cái đẹp. Cái chết của ông là sự hi sinh cho nghệ thuật nhân loại. Dù thân xác mất đi, tiếng đàn vẫn vang vọng trong tâm hồn con người. Bài thơ thể hiện sự đồng cảm và ngưỡng mộ của Thanh Thảo với người nghệ sĩ vĩ đại.
Tóm tắt 7
Bài thơ là bản nhạc mang âm hưởng Tây Ban Nha, kết hợp giữa cái thực và cái mộng. Thanh Thảo tái hiện hình ảnh Lorca, người nghệ sĩ cách tân, bị giết hại nhưng bất tử trong nghệ thuật. Tiếng đàn ghi ta là biểu tượng cho linh hồn ông, ngân lên giữa đời bằng âm thanh rực rỡ. Hình ảnh tượng trưng như “ghi ta nâu”, “ghi ta lá xanh”, “máu chảy”, “áo choàng đỏ gắt” gợi không gian thấm đẫm nhạc và máu. Bài thơ mang nhịp điệu phóng túng, tự do như chính tinh thần Lorca. Dù bi thương, tiếng đàn vẫn cất lên như lời tiễn biệt và hồi sinh. Thanh Thảo thể hiện sự tri ân với người nghệ sĩ dám sống thật với mình. Bài thơ kết tinh vẻ đẹp của nghệ thuật và lòng nhân đạo sâu sắc.
Tóm tắt 8
Thanh Thảo viết “Đàn ghi ta của Lorca” như một bản nhạc mang âm hưởng tượng trưng. Lorca hiện lên qua những âm thanh và màu sắc đầy ám ảnh. Cây đàn ghi ta vừa là hình ảnh nghệ thuật, vừa là nhịp đập trái tim ông. Giữa không gian đẫm máu, tiếng đàn vẫn vang, tượng trưng cho sự sống của cái đẹp. Bài thơ không chỉ kể về cái chết mà là khúc ca về sự bất tử. Lorca ngã xuống, nhưng nghệ thuật và lý tưởng tự do mà ông theo đuổi vẫn tồn tại. Thanh Thảo đã kết hợp thi ảnh, nhạc điệu và cảm xúc tạo nên phong cách thơ mới mẻ. Bài thơ làm người đọc xúc động trước vẻ đẹp bi tráng của người nghệ sĩ. Nó như một tượng đài thi ca cho tinh thần sáng tạo bất diệt.
Tóm tắt 9
“Đàn ghi ta của Lorca” là tiếng khóc và lời ngợi ca của Thanh Thảo dành cho Lorca. Bài thơ không tả, không kể mà gợi, bằng chuỗi hình ảnh giàu tính biểu tượng. Lorca, người nghệ sĩ yêu tự do, khát vọng cách tân, bị giết hại trong bi kịch. Cây đàn ghi ta tượng trưng cho tâm hồn, tiếng nói của ông, ngân vang mãi sau cái chết. Sự hòa quyện giữa máu, nước mắt, âm nhạc và màu sắc tạo nên bức tranh siêu thực. Dòng thơ tuôn chảy như giai điệu đàn, mang âm hưởng bi ai nhưng vẫn rực sáng niềm tin. Thanh Thảo dùng thơ để nói về sức sống của nghệ thuật vượt lên cái chết. Bài thơ kết tinh vẻ đẹp của lòng ngưỡng vọng, thương tiếc và tôn vinh.
Tóm tắt 10
Bài thơ gợi lại hình ảnh Lorca – nhà thơ, nhạc sĩ Tây Ban Nha, người nghệ sĩ dấn thân cho tự do. Thanh Thảo mượn âm thanh đàn ghi ta để khắc họa linh hồn và số phận ông. Giữa khung cảnh bạo tàn, tiếng đàn vẫn vang lên như khúc ca bất diệt. Hình ảnh “áo choàng đỏ gắt”, “tiếng ghi ta nâu” gợi ra không gian đậm sắc Tây Ban Nha. Bài thơ là sự giao hòa giữa âm nhạc, màu sắc và cảm xúc. Lorca chết, nhưng nghệ thuật của ông vẫn sống mãi trong lòng nhân loại. Thanh Thảo không chỉ khóc thương mà còn ngợi ca tinh thần sáng tạo tự do. Giọng thơ mơ hồ, ám ảnh, giàu nhạc tính. Tác phẩm trở thành biểu tượng cho sức mạnh bất diệt của nghệ thuật.
Tóm tắt 11
“Đàn ghi ta của Lorca” không chỉ là bài thơ tưởng niệm mà còn là suy tưởng nghệ thuật. Lorca là biểu tượng cho người nghệ sĩ đấu tranh vì cái mới, dám chống lại cũ kỹ, bảo thủ. Cái chết của ông là bi kịch, nhưng âm nhạc và thơ ca của ông không bao giờ mất. Tiếng đàn ghi ta, hình ảnh xuyên suốt bài thơ, biểu trưng cho linh hồn sáng tạo và tự do. Thanh Thảo sử dụng nghệ thuật tượng trưng, siêu thực, tạo nên không gian mờ ảo. Các gam màu và âm thanh đan xen, gợi cảm giác bi tráng. Bài thơ ca ngợi sức sống bất tử của nghệ thuật và con người. Giọng thơ đầy cảm xúc, như một bản đàn tiếc nuối nhưng sáng ngời. Lorca sống mãi trong tiếng đàn và trong lòng nhân loại.
Tóm tắt 12
Bài thơ “Đàn ghi ta của Lorca” mang âm hưởng bi thiết, ngợi ca người nghệ sĩ vĩ đại. Lorca là biểu tượng cho tự do, sáng tạo đã bị giết bởi chế độ độc tài. Thanh Thảo không tả thực mà gợi qua hình tượng đàn ghi ta, âm thanh và màu sắc. Tiếng đàn vang lên giữa máu đỏ, ánh trăng và nỗi buồn, biểu hiện linh hồn Lorca. Cái chết của ông không phải là kết thúc mà là sự hồi sinh của nghệ thuật. Giọng thơ đứt quãng, phi logic nhưng giàu nhạc tính, thể hiện cảm xúc dồn nén. Bài thơ là lời tri ân với người nghệ sĩ dấn thân, hiến dâng trọn đời cho cái đẹp. Thanh Thảo cho thấy sức mạnh vượt thời gian của nghệ thuật chân chính. Lorca mãi sống trong tiếng đàn ngân dài vô tận.
Tóm tắt 13
“Đàn ghi ta của Lorca” là khúc nhạc tượng trưng cho sự hòa quyện giữa cái đẹp và cái chết. Lorca, người nghệ sĩ yêu tự do, khao khát sáng tạo, bị bạo lực dập tắt. Nhưng tiếng đàn ghi ta vẫn vang lên, như linh hồn ông vẫn tồn tại. Thanh Thảo không kể chuyện, mà tạo nên một thế giới âm thanh, màu sắc đầy ám ảnh. Tiếng đàn khi trong trẻo, khi đẫm máu, vừa là khúc tiễn, vừa là bản ca hồi sinh. Lorca ngã xuống nhưng nghệ thuật ông mở ra con đường mới. Bài thơ thể hiện sự tri ân và ngưỡng vọng trước người nghệ sĩ dấn thân. Giọng thơ mơ hồ, đứt gãy, giàu nhạc tính và cảm xúc. Đó là bản hợp tấu giữa bi thương và bất tử.
Tóm tắt 14
Bài thơ gợi lại hình ảnh Lorca, một người nghệ sĩ vĩ đại của Tây Ban Nha. Ông yêu tự do, khát vọng cách tân nghệ thuật, nhưng bị giết bởi bạo tàn. Cây đàn ghi ta là biểu tượng cho nghệ thuật, linh hồn và tiếng nói của Lorca. Âm thanh đàn vang lên giữa máu và nước mắt, hóa thành tiếng gọi bất tử. Thanh Thảo sáng tạo nên không gian thơ đầy màu sắc, nhịp điệu và âm vang. Hình ảnh “ghi ta nâu”, “ghi ta lá xanh” gợi cái đẹp giản dị, đằm thắm, nhân văn. Cái chết của Lorca được nhìn bằng cảm xúc xót xa mà tự hào. Nhà thơ Việt Nam gửi gắm niềm tin vào sức sống của nghệ thuật tự do. Bài thơ là bản giao hưởng đẹp và buồn về người nghệ sĩ.
Tóm tắt 15
Thanh Thảo đã mượn tiếng đàn ghi ta để viết khúc tưởng niệm Lorca, người nghệ sĩ hy sinh vì cái đẹp. Bài thơ là dòng chảy cảm xúc liên tục, không ngắt nhịp, như tiếng đàn ngân không dứt. Lorca hiện lên giữa màu sắc và âm thanh, giữa đời và cõi vĩnh hằng. Cái chết của ông mang ý nghĩa bi tráng, bởi nó mở ra sự bất tử cho nghệ thuật. Tiếng đàn trở thành linh hồn của thơ ca, của tự do, của tình yêu con người. Thanh Thảo dùng bút pháp tượng trưng, siêu thực để diễn tả nỗi xúc động và chiêm nghiệm. Bài thơ không chỉ là lời tiễn biệt mà còn là lời ngợi ca. Lorca sống mãi trong trái tim nhân loại bằng âm nhạc và thơ. Tác phẩm vì thế mang tầm vóc nhân văn sâu sắc.
Tóm tắt 16
“Đàn ghi ta của Lorca” là bài thơ kết tinh vẻ đẹp của âm nhạc, hội họa và cảm xúc. Thanh Thảo khắc họa Lorca người nghệ sĩ thiên tài, dám hiến dâng vì tự do. Cây đàn ghi ta là hình ảnh xuyên suốt, biểu tượng cho tâm hồn nghệ sĩ. Tiếng đàn ngân lên khi trong trẻo, khi bi thương, hòa cùng máu đỏ và trăng vàng. Lorca ngã xuống nhưng tiếng đàn còn vang mãi trong không gian nhân loại. Nhà thơ Việt Nam cảm thông sâu sắc với bi kịch của người đồng điệu. Bài thơ thể hiện niềm tin vào nghệ thuật, thứ bất tử vượt qua bạo lực và cái chết. Ngôn từ, hình ảnh và nhạc điệu hòa quyện tạo nên giọng thơ độc đáo. Đây là bản trường ca ngắn về vẻ đẹp của sáng tạo và hi sinh.
Tóm tắt 17
Bài thơ thể hiện niềm tiếc thương của Thanh Thảo với Lorca, một người nghệ sĩ tài hoa bị sát hại. Hình ảnh đàn ghi ta tượng trưng cho nghệ thuật, tình yêu và sự sống. Tiếng đàn vang lên giữa máu và bóng tối, trở thành khúc ca bất tử. Lorca hiện lên như biểu tượng của tự do và lòng dũng cảm. Cái chết của ông không là kết thúc mà là sự hồi sinh trong tâm hồn nhân loại. Thanh Thảo sử dụng hình ảnh tượng trưng, nhịp điệu biến hóa, âm hưởng nhạc điệu phóng túng. Giọng thơ vừa ngậm ngùi vừa kính phục. Bài thơ cho thấy sức mạnh của nghệ thuật vượt lên mọi tàn bạo. Lorca vẫn sống trong từng giai điệu và cảm xúc của con người.
Tóm tắt 18
“Đàn ghi ta của Lorca” là một bản bi ca về nghệ sĩ, về sự hi sinh và bất tử. Thanh Thảo dựng nên Lorca bằng âm thanh, màu sắc, và biểu tượng siêu thực. Cây đàn ghi ta là trung tâm, vừa là nhạc cụ vừa là linh hồn. Tiếng đàn vang lên như giọt máu, như dòng sông chảy mãi không dừng. Lorca ra đi, nhưng tiếng đàn ấy vẫn ru nhân loại bằng tự do và cái đẹp. Bài thơ kết hợp cảm xúc sâu sắc và suy tưởng triết lí. Thanh Thảo thể hiện sự đồng cảm giữa hai tâm hồn nghệ sĩ Việt Nam và Tây Ban Nha. Cái chết trong thơ ông không là mất mát mà là sự tái sinh. “Đàn ghi ta của Lorca” vì thế là bản giao hưởng của nỗi đau và ánh sáng.
Tóm tắt 19
Bài thơ “Đàn ghi ta của Lorca” mở ra thế giới nghệ thuật tượng trưng và siêu thực. Lorca hiện lên giữa âm thanh đàn ghi ta và không gian sắc màu huyền ảo. Tiếng đàn ấy không chỉ là âm nhạc, mà là linh hồn của tự do và khát vọng. Lorca ngã xuống trong bi kịch, nhưng tiếng đàn vẫn vang vọng mãi. Thanh Thảo khéo léo chuyển nỗi đau thành niềm tôn vinh. Bài thơ là sự kết hợp giữa cảm xúc, âm nhạc và suy tư triết lí. Cái chết trở nên đẹp đẽ khi gắn với lý tưởng sống vì nghệ thuật. Lorca hóa thân vào tiếng đàn, vào cõi bất tử của cái đẹp. Bài thơ khiến người đọc xúc động trước sự hiến dâng cao cả.
Tóm tắt 20
Thanh Thảo viết “Đàn ghi ta của Lorca” như một bản nhạc tưởng niệm. Lorca là người nghệ sĩ mang linh hồn tự do đã ngã xuống vì cái đẹp. Tiếng đàn ghi ta là âm vang của đời ông, là tiếng nói vượt khỏi ranh giới sống chết. Bài thơ đậm chất nhạc và họa, mỗi hình ảnh như một nốt trầm ngân mãi. Sắc màu “nâu”, “xanh”, “trắng”, “đỏ” đan xen tạo nên không gian siêu thực. Lorca ra đi, nhưng tiếng đàn vẫn tồn tại như biểu tượng cho nghệ thuật bất diệt. Thanh Thảo dùng thơ để gửi gắm sự ngưỡng mộ và tiếc thương. Giọng thơ vừa bi ai vừa sáng trong, vừa thực vừa mộng. Bài thơ là khúc ca về niềm tin và cái đẹp không bao giờ chết.
Tóm tắt 21
“Đàn ghi ta của Lorca” là sự đồng điệu giữa hai nghệ sĩ ở hai thời đại. Lorca là người hát rong xứ Tây Ban Nha trở thành cảm hứng để Thanh Thảo chiêm nghiệm về nghệ thuật. Tiếng đàn ghi ta là linh hồn ông, vang vọng giữa đời như giọt sáng. Cái chết đến bất ngờ, nhưng nghệ thuật thì không bao giờ tắt. Bài thơ kết hợp biểu tượng, màu sắc và âm nhạc, tạo nên không gian huyền ảo. Thanh Thảo không thương xót bi lụy mà tôn vinh sự hi sinh. Lorca ra đi, để lại ánh sáng soi đường cho cái đẹp và tự do. Giọng thơ bay bổng, ám ảnh, đầy nhân bản. Bài thơ là lời ngợi ca bất tận cho nghệ thuật chân chính.
Tóm tắt 22
Bài thơ thể hiện niềm tôn kính của Thanh Thảo đối với Lorca, người nghệ sĩ tự do, tài hoa và bi kịch. Cây đàn ghi ta được xem như biểu tượng của linh hồn, của khát vọng sáng tạo. Giữa dòng máu và bóng tối, tiếng đàn vẫn vang lên tha thiết. Lorca hiện lên không chỉ là con người cụ thể mà là hình ảnh vĩnh hằng của nghệ thuật. Bài thơ không theo lối kể chuyện mà là dòng cảm xúc đứt nối, phi logic. Những gam màu đậm chất Tây Ban Nha khiến không gian thơ vừa thực vừa mơ. Thanh Thảo khẳng định: nghệ thuật có thể vượt lên cái chết. Bài thơ vì thế vừa bi thương, vừa rực rỡ, vừa triết lí. Lorca đã chết nhưng tiếng đàn vẫn ngân mãi.
Tóm tắt 23
“Đàn ghi ta của Lorca” mang âm hưởng của một khúc nhạc tiễn biệt. Lorca là người nghệ sĩ dũng cảm ra đi trong bi kịch nhưng để lại ánh sáng cho đời. Tiếng đàn ghi ta là tiếng nói của tâm hồn ông, là nhịp sống của nghệ thuật. Hình ảnh tượng trưng trong thơ Thanh Thảo mở ra không gian vừa huyền diệu vừa xót xa. Mỗi âm thanh đàn như giọt máu, giọt nước mắt, giọt ánh sáng. Lorca được tái sinh trong nghệ thuật, trong lòng những người yêu cái đẹp. Bài thơ kết hợp nhạc, họa và cảm xúc, tạo giọng điệu độc đáo. Thanh Thảo dùng thơ để đối thoại với người đã khuất. “Đàn ghi ta của Lorca” trở thành biểu tượng của cái đẹp bất tử.
Tóm tắt 24
Bài thơ là tiếng lòng đồng cảm giữa hai nghệ sĩ vượt qua không gian, thời gian. Lorca, một người dám hi sinh cho nghệ thuật được Thanh Thảo tái hiện bằng hình tượng tiếng đàn. Âm thanh ghi ta ngân dài, tan vào hư vô nhưng vẫn lưu lại dư âm trong nhân loại. Bằng ngôn ngữ tượng trưng và bút pháp siêu thực, bài thơ gợi ra thế giới đầy màu sắc. Sự đối lập giữa máu đỏ và tiếng đàn trong trẻo tạo nên vẻ đẹp bi tráng. Cái chết của Lorca không là dấu chấm hết, mà là sự hóa thân vào cõi bất tử. Giọng thơ tha thiết, đau thương mà đầy ánh sáng. Thanh Thảo đã nâng Lorca thành biểu tượng của tự do và cái đẹp. Bài thơ là lời khẳng định sức sống vô tận của nghệ thuật.
Tóm tắt 25
Trong “Đàn ghi ta của Lorca”, Thanh Thảo để âm nhạc thay lời kể. Cây đàn ghi ta là linh hồn của Lorca vang lên giữa dòng máu và bạo lực. Lorca ngã xuống nhưng tiếng đàn vẫn ngân mãi, không tắt cùng thời gian. Mỗi âm thanh là một giọt lệ, một vì sao rơi trong đêm bi tráng. Bài thơ đầy tính tượng trưng, giàu chất nhạc và hội họa. Thanh Thảo mượn cái chết để nói về sự sống, mượn im lặng để nói về tiếng vang. Lorca sống mãi trong tâm hồn người yêu nghệ thuật và tự do. Giọng thơ lúc rời rạc, lúc ngân dài, mang âm hưởng thiền định. Đây là bài thơ tiêu biểu cho phong cách thơ tượng trưng, siêu thực Việt Nam.
Tóm tắt 26
Bài thơ khắc họa Lorca, người nghệ sĩ Tây Ban Nha yêu tự do và sáng tạo như một linh hồn bất tử. Tiếng đàn ghi ta là biểu tượng cho nghệ thuật, vang lên giữa máu và bóng tối. Thanh Thảo dùng hình ảnh và âm thanh để thay lời kể, tạo nhạc tính mạnh mẽ. Lorca ngã xuống, nhưng tiếng đàn còn ngân, gợi sức sống trường tồn. Cái chết của ông trở thành ánh sáng soi đường cho những người làm nghệ thuật. Bài thơ kết hợp giữa xúc cảm và triết lí, giữa thực và mộng. Giọng thơ lúc xót xa, lúc thanh thoát, như dòng nhạc chảy mãi. Thanh Thảo bày tỏ niềm ngưỡng mộ với người nghệ sĩ dấn thân. “Đàn ghi ta của Lorca” là khúc ca về cái đẹp và tự do.
Tóm tắt 27
“Đàn ghi ta của Lorca” là bài thơ mang tính chiêm nghiệm về cái chết và sự bất tử. Lorca, người chiến sĩ nghệ sĩ đã ra đi nhưng để lại tiếng đàn ngân mãi. Thanh Thảo mượn âm thanh ghi ta để diễn tả nỗi đau và lòng ngưỡng vọng. Cây đàn trở thành biểu tượng của nghệ thuật, tình yêu và nhân cách. Bằng bút pháp tượng trưng và ngôn ngữ giàu tính nhạc, bài thơ mở ra không gian huyền ảo. Lorca hóa thân vào tiếng đàn, trở thành vĩnh cửu giữa nhân gian. Thanh Thảo thể hiện niềm tin vào sức mạnh của cái đẹp vượt qua bạo lực. Giọng thơ vừa bi thiết vừa trong trẻo, tạo dư âm sâu lắng. Tác phẩm là khúc tưởng niệm thiêng liêng cho người nghệ sĩ tự do.
Bố cục
- Phần 1 (6 dòng thơ đầu): Lor-ca một nghệ sĩ tự do và cô đơn, một nghệ sĩ cách tân trong khung cảnh chính trị và nghệ thuật Tây Ban Nha
- Phần 2 (12 câu tiếp theo): Một cái chết đầy oan khuất gây ra bởi thế lực tàn ác
- Phần 3 (còn lại): Niềm xót thương Lor-ca những suy tư về cuộc giải thoát và giã từ của Lor-ca.
Nội dung chính
Qua bài thơ, tác giả thể hiện nỗi đau và sự xúc động sâu sắc trước cái chết bi thảm của nghệ sĩ Lorca – một nghệ sĩ khao khát tự do, dân chủ, luôn mong muốn sự cách tân nghệ thuật và nghệ thuật đi tới không ngừng. Tình yêu con người, tình yêu nghệ thuật và khát vọng tự do mà Lor – ca hằng ôm ấp là cái đẹp mà sự tàn ác không thể nào hủy diệt được.
Tìm hiểu chung
1. Xuất xứ
Tác phẩm được trích trong tập Khối vuông ru-bích, NXB Tác phẩm mới, Hà Nội
2. Đề tài
Cái đẹp của nhân cách, cái đẹp của sự sáng tạo nghệ thuật chân chính
3. Thể loại
Thơ tự do
4. Phương thức biểu đạt
Biểu cảm
Luyện Bài Tập Trắc nghiệm Văn 12 - Kết nối tri thức - Xem ngay
Các bài khác cùng chuyên mục
- Tóm tắt, bố cục, nội dung chính văn bản Ngắm trăng (Vọng nguyệt) (Hồ Chí Minh)
- Tóm tắt, bố cục, nội dung chính văn bản Cẩn thận hão (Bô-mác-se)
- Tóm tắt, bố cục, nội dung chính văn bản Vội vàng (Xuân Diệu)
- Tóm tắt, bố cục, nội dung chính văn bản Pa - ra- na (Cờ - lốt Lê – vi – Xtơ – rốt)
- Tóm tắt, bố cục, nội dung chính văn bản Bước vào đời (Đào Duy Anh)
- Tóm tắt, bố cục, nội dung chính văn bản Ngắm trăng (Vọng nguyệt) (Hồ Chí Minh)
- Tóm tắt, bố cục, nội dung chính văn bản Cẩn thận hão (Bô-mác-se)
- Tóm tắt, bố cục, nội dung chính văn bản Vội vàng (Xuân Diệu)
- Tóm tắt, bố cục, nội dung chính văn bản Pa - ra- na (Cờ - lốt Lê – vi – Xtơ – rốt)
- Tóm tắt, bố cục, nội dung chính văn bản Bước vào đời (Đào Duy Anh)




