Quạ và Công


0:00
/
4:47
Chọn giọng đọc
Download
Playback seep

Đọc truyện: Quạ và Công

Thuở trước, Quạ và Công là đôi bạn rất thân thiết, đi đâu cũng có nhau như hình với bóng. Quạ và Công thân nhau chính bởi chúng đều có bộ lông quá xấu xí, xấu đến nỗi lũ chim khác chẳng con nào chịu kết bạn với chúng.

Lông Quạ và lông Công đều tuyền một màu trắng nhờ nhờ đục đục lại bẩn bẩn như màu cháo lòng, trông như mới từ trong bùn chui lên, chứ chẳng được trắng nuột trắng nà như Bồ câu hay trắng bạc quý phái như Hạc.

Qụa và Công bị bọn chim khác cô lập, xa lánh mãi thì cũng tức lắm, nhưng chẳng biết làm sao, đành lủi thà lủi thủi đi với nhau.

Một hôm, Quạ nói với Công: “Công à, tao nghe làng chim ta từ thuở hồng hoang đã có câu 'nhất dáng nhì lông'. Bọn chim khác đứa không có dáng thì cũng được bộ lông, sao tao với mày lại xấu cả lông lẫn dáng thế nhỉ. Ngoài đám lông hủi này ra, tao thì bị cái mỏ to quá, còn mày thì ục à ục ịch, cổ thì dài thượt, lại còn cả cái đuôi xòe tóe loe ra thế kia."

Công thở dài hồi lâu, rồi nói: “Ờ, dáng thì bó tay, giời sinh ra thế thì chịu vậy chứ biết làm sao! Nhưng mà bộ lông thì hay là tao với mày nghĩ cách sửa lại cho đỡ xấu. Mày thấy bà già Phượng hoàng ấy, thân hình cũng có hơn gì tao với mày đâu, nhưng được cái lông đẹp. Thế là thành quý ngay. Chẳng phải họ vẫn nói: ‘Một cái lông phượng hoàng bằng cả làng chim chích’ còn gì!”

Quạ nghe thế liền sáng mắt lên: “Hay đấy, tao với mày đi kiếm màu về vẽ lại lông! Hai đứa làm luôn hai bộ lông mới thật oách vào! Cho bọn chim kia lác mắt!”

Thế là chúng bay vào làng, tìm đến nhà người thợ vẽ. Anh này đang vẽ dở bộ tứ bình thì lăn ra ngủ ngày, thuốc vẽ với bút quăng lung tung khắp phòng. Quạ và Công lẻn vào vơ một mẻ cả bút lẫn màu rồi chuồn thẳng.

Hai con chim đổ các thứ trộm được ra thì thấy một thỏi mực tàu, một cái bút lông, một ít kim nhũ với gói phẩm xanh.

Công béo hơn, tô mất nhiều màu hơn nên Quạ bảo Công nằm xuống để vẽ trước. Quạ vốn khéo tay, thoạt tiên nó dùng phẩm xanh tô vào đầu vào cổ và mình Công, tô đến đâu, rắc kim nhũ đến đấy. Đến cái đuôi, Quạ bắt Công phải xòe ra như cánh quạt để vẽ cho kỹ. Ở mỗi lông đuôi Quạ vẽ những vòng tròn và tô bằng mực tàu và kim nhũ rất đẹp.

Đến lượt Công vẽ cho Quạ thì mọi thứ chẳng được suôn sẻ. Công vốn cục mịch vụng về, mà lúc ấy màu xanh và kim nhũ đã gần hết sạch, nên nó lúng túng không biết phải làm sao. Rồi nó bảo với Quạ: “Hết màu rồi, hay tao với mày vào làng đánh một mẻ nữa?”

Quạ đang ngần ngừ vì sợ bị phát hiện thì chợt thấy em họ Quạ khoang của nó bay qua kêu ầm lên: “Anh Quạ, anh còn ở đây làm gì vậy, không nghe làng dưới kia người ta đang mổ lợn eng éc ầm ĩ khắp cả à? Nhanh chân còn kiếm được tí lòng thừa, khấu đuôi! Chậm thì ăn lòng ngó nhé!”

Quạ nghe thế thì cuống lên bảo “Chờ tao!” rồi giục Công vẽ cho nhanh, không cần màu mè gì nữa! Công lại càng lúng túng... Sau một hồi, thấy Quạ khoang không chờ mà đã bay đi mất, quạ ta càng sốt ruột, cáu tiết gắt gỏng: “Còn bao nhiêu màu mày đổ hết lên mình tao luôn cho nhanh, chờ cái loại vụng thối vụng nát như mày mân mê xong thì đã hết cả lòng lợn!”

Công được thể liền đổ uỵch cả chậu mực tàu lên mình Quạ, nhuộm toàn thân con chim này thành một màu đen thui như than cháy.

Quạ chỉ muốn xong cho nhanh để đi kiếm miếng, nên chẳng buồn ngắm lại mình, mực chưa kịp khô đã bay tót vào làng.

Đánh chén đã đời trở về, thấy các loài chim tíu tít vây quanh Công trầm trồ khen bộ lông mới, Quạ ta đắc ý lắm! Sực nhớ ra mình cũng có lông mới, quạ liền bay lại cho lũ chim kia chiêm ngưỡng. 

Chẳng ngờ, Quạ vừa nhập bọn thì lũ chim kia liền dạt ra như trông thấy vật thể lạ... Rồi cả lũ không tiếc lời chê bai bộ lông của nó. Quạ tức lắm, vội bay ra bờ hồ soi mình dưới mặt nước, thì thấy nguyên một cục than đen sì sì hiện ra...

Quạ nhìn mình, rồi lại nhìn bộ cánh đẹp đẽ của Công, vừa ghen vừa tức, nhưng chẳng biết làm sao, đành lủi thủi bỏ đi. Từ đấy trở đi, Quạ khoác trên mình bộ lông đen trùi trũi, và không bao giờ giao du gì với Công nữa.

Bài học rút ra

Sự vội vàng và thiếu kiên nhẫn:

  • Quạ vốn khéo tay, đã tô vẽ cho Công rất tỉ mỉ và đẹp đẽ. Nhưng khi đến lượt mình, vì nghe tiếng mổ lợn và sợ mất phần ăn, Quạ đã thúc giục Công làm nhanh, không cần màu mè, thậm chí còn bảo Công đổ hết chậu mực lên mình. Chính sự vội vàng và thiếu kiên nhẫn này đã khiến Quạ có bộ lông đen thui.
  • Khi làm bất cứ việc gì, hãy kiên nhẫn và không nên vội vàng. Sự hấp tấp, thiếu suy nghĩ có thể làm hỏng việc và dẫn đến những kết quả không mong muốn.

Vẻ đẹp bên ngoài không phải là tất cả, nhưng có thể gây đố kỵ:

  • Ban đầu, Quạ và Công thân nhau vì đều xấu xí. Khi Công trở nên xinh đẹp, còn Quạ thì đen sì, Quạ đã tức giận và ghen tỵ. Vẻ đẹp của Công đã khiến tình bạn của họ rạn nứt.
  • Vẻ đẹp bên ngoài có thể thay đổi và không phải là yếu tố duy nhất quyết định giá trị của một người. Đừng để sự đố kỵ vì vẻ bề ngoài làm ảnh hưởng đến tình bạn và các mối quan hệ tốt đẹp.

Đố vui qua truyện Quạ và Công


Bình chọn:
4.9 trên 7 phiếu
  • Hai cái nồi - Truyện cổ tích

    Có hai cái nồi, một cái làm bằng đồng và một cái làm bằng đất nung, đứng cùng nhau trên mặt bếp.

  • Chú bé chăn cừu - Truyện cổ tích

    Có một chú bé chăn cừu thường thả cừu gần chân núi. Một hôm, thấy buồn quá, chú nghĩ ra một trò đùa cho vui. Chú giả vờ kêu toáng lên: – Sói! Sói! Cứu tôi với!

  • Kiến và Chim Bồ Câu - Truyện cổ tích

    Một con Kiến không may bị rơi xuống nước. Nó vùng vẫy và la lên: – Cứu tôi với, cứu tôi với!

  • Đeo nhạc cho mèo - Truyện cổ tích

    Từ thủa khai thiên lập địa đến giờ đã sinh ra chuyện mèo ăn thịt chuột, nên phàm đẻ ra là chuột thì cứ phải sợ mèo. Chuột già hẳn hoi mà chỉ nghe mèo nhép nó “meo" một cái là mình mẩy đã run bắn. Vừa nghĩ đến đã thấy tức và nhục.

  • Đẽo cày giữa đường - Truyện cổ tích

    Xưa, có một người thợ mộc dốc hết vốn trong nhà ra mua gỗ để làm nghề đẽo cày. Cửa hàng anh ta ở ngay bên vệ đường. Người qua, kẻ lại thường ghé vào xem anh ta đẽo cày.

>> Xem thêm