Đeo nhạc cho mèo


0:00
/
7:15
Chọn giọng đọc
Download
Playback seep

Đọc truyện: Đeo nhạc cho mèo

Từ thủa khai thiên lập địa đến giờ đã sinh ra chuyện mèo ăn thịt chuột, nên phàm đẻ ra là chuột thì cứ phải sợ mèo. Chuột già hẳn hoi mà chỉ nghe mèo nhép nó “meo" một cái là mình mẩy đã run bắn. Vừa nghĩ đến đã thấy tức và nhục.

Khai mạc đại hội, chuột Cống long trọng tuyên bố nhiều lý do tại sao cả làng phải tập họp ngày hôm đó. Cống nghẹn ngào: “Các vị làm đám cưới cho con cái các vị biết, phải có cống nộp ra trò nó mới cho quan viên hai họ rước xách. Nó thì ngồi ngôi cao như giời. Mà nó vẫn lén bắt thịt hết vị này tới vị khác. Phải nói là Mèo nó dã man lắm. Tội nó kể sao cho hết và chúng ta làm sao có thể cứ chịu đựng được mãi!” 

“Đúng vậy đấy! Mèo nó đểu giả lắm! Ông tam đại tôi kể rằng nó còn trèo lên tít cả cây cau để giở trò hỏi thăm nữa kia! May mà ông cụ đi chợ không có nhà!” – chuột Chù tiếp lời.

“Nói gì đến tam đại nhà anh Chù! Như em đây này! Hức... hức..." chuột Bạch bế lũ con đỏ hỏn tức tưởi khóc. “Thân con gái chấp nhận nuôi con một mình đã khổ rồi! Thế mà nhè lúc em đang ra đồng thì nó đuổi chí chết! Em sợ quá thành ra đẻ non lũ này! Giờ nuôi nấng làm sao!?"

“Bác Cống nói chí phải! Đội tuần của chúng tôi mỗi đợt gác lại mất đi một hai anh em! Chỉ có lão xơi chứ còn ai vào đây! Lão mèo ấy thật độc ác, quỷ quyệt!” – trương tuần Nhắt căm phẫn nói.

Tất cả đều nhất trí cao độ rằng mèo rất xấu, rằng tương lai của cả làng chuột chỉ xán lạn khi mèo kia bị trừng trị. Tuy vậy, khi bàn tới việc đối phó với mèo, đại hội xem chừng lúng túng. May thay, chuột Cống đã dõng dạc rằng: “Cái giống quái ấy bắt được anh em ta chỉ vì nó có tài rình mò bắt lén mà thôi. Bây giờ bà con ta hãy mua một cái nhạc, buộc vào cổ nó, để nhất cử nhất động của nó ta đều nghe thấy tiếng nhạc mà tránh trước, thế thì ông bà ông vải nó còn làm gì được nữa?”

Cả làng chuột thấy chuột Cống nói chí lý quá. Đúng là một sáng kiến thâm nho ghê gớm. Đơn giản thế mà quan trọng và vĩ đại không để đâu cho hết. Thế là từ nay con mèo gian ác kia hết đường trí trá! Phận chuột từ nay đổi khác! Chỉ cần nghĩ đến việc con mèo đi đến đâu cũng có nhạc reo đến đấy làng chuột đã thấy run lên vì khoái trá. 

Đại hội chuột bầu ra một hội đồng do chuột Cống đứng đầu. Hội đồng chuột lại cử ra một đội thanh niên chuột thực hiện nhiệm vụ kiếm nhạc về đeo cho mèo. Đám thanh niên này do chuột Nhắt lanh lẹn dẫn đầu. Cả bọn khăn gói quả mướp chuẩn bị cho chuyến đi xa: ra tỉnh để tìm nhạc.

Sau bao nhiêu vất vả, thân chuột dặm trường, lũ chuột quê cũng ra tới tỉnh. Ở đây, bọn chúng ngụ tại nhà chuột Chí, một con chuột thành thị, anh em họ xa của chuột Nhắt. Ở thị thành lạ nước lạ cái, lũ chuột quê nhờ cậy chuột Chí mối lái để mua nhạc đeo cổ.

Nhờ quan hệ và sự khôn khéo của chuột Chí, lũ chuột Nhắt một ngày kia cũng thấy được vật chúng mơ ước: một cái nhạc đeo cổ! “Cái nhạc này không phải tầm thường đâu,” chuột Chí nói. “Nó đã chu du khắp chốn từ Tây sang Đông rồi mới đến ta, và nó đã từng được đeo cho hàng đống chó quý!” Thật là một cái nhạc ra nhạc! 

Con nào con ấy như mở cờ trong bụng, lũ chuột quê cấp tốc mang nhạc về làng. Chuột lớn chuột bé nghe tin đồng loạt đổ xô ra đón, khi cái nhạc đi qua cổng làng, cả làng chuột chìm trong háo hức và phấn khích.

Hôm đó, làng chuột lại tề tựu đông đủ. Hội đồng chuột họp tức thì để bàn việc lớn. Bọn chuột hồ hởi nói đến cái ngày thoát được ách thống trị của con mèo gian ác. Chuột Cống chuột Nhắt đều hãnh diện ra mặt.

Thế nhưng, không ai ngờ, vào họp thì rôm rả thế, mà đến khi hội đồng bàn đến việc ai sẽ đi đeo nhạc vào cổ mèo thì cuộc họp cứ im phắc. Không một ý kiến. Không cả tiếng chút chít chụt chịt.

“Hừm, cả làng nghe tôi nói có rõ không? Ai xung phong nào?”, chuột Cống hỏi, ngó nghiêng bốn bề.

Không ai lên tiếng xung phong hết. Cống ta lúng túng ra mặt. Bỗng một cánh tay rụt rè giơ lên. Chuột Cống mừng hú: “Mời chú Chù!” Chuột Chù rụt rè lên tiếng: “E hèm, thưa cả làng, tôi thấy dân ta đông nhưng toàn chậm lụt, yếu đuối cả, duy có bác Cống là hiểu biết, giỏi giang nhất. Chính bác nghĩ ra việc đeo nhạc, tôi thấy không ai hợp bằng bác. Tôi tiến cử bác Cống!"

"Thằng bố láo!” chuột Cống rủa thầm trong bụng, đoạn lên tiếng: “Chú Chù nói thế là biết một mà chửa biết hai. Tôi là bậc tiên chỉ trong làng, chỉ lo công to việc lớn. Tôi chủ trương việc đeo nhạc đã đủ hao tâm tổn trí, lẽ nào cái việc mọn này lại đến tay tôi nữa! Giờ không ai tự nguyện thì làng phải cắt cử. Tôi xin cử anh Nhắt tuy nhỏ người nhưng khôn ngoan lanh lẹn. Anh Nhắt mà ra tay thì ắt sẽ được việc.”

Ai dè chuột Nhắt giãy nảy như đỉa phải vôi: “Không, không, bác Cống nói thế cũng chỉ có lý một phần. Tôi đã lao lực đi kiếm nhạc về rồi, bây giờ đến việc đeo nhạc cũng đến lượt tôi là làm sao? Làng ta đông thế, thiếu gì người! Sao làng không cắt cử anh Chù? Anh ấy tuy chậm nhưng chắc, vả lại, từ xưa tới nay chưa thấy anh ấy lập được công trạng gì cho làng! Cử anh Chù đi mới phải!" 

Chuột Chù mặt đỏ tía tai mãi mới lắp bắp: “Làng bắt tôi đi... thôi cũng đành... nhưng tôi vốn chậm... chỉ sợ tôi chưa đến gần được mèo... đã bị nó xơi rồi... lại hỏng việc của làng...” Song, chuột Chù chưa dứt lời chuột Cống đã chặn ngay: “Nhạc đã đem về, phải có kẻ đem đeo cho mèo chứ. Chú không phải nhiều lời. Chú hôi như thế, mèo nào thèm bắt!"

Chuột Chù không còn cách nào thoái thác đành mang nhạc ra đi tìm mèo. Con mèo gian ác kia rồi! Chuột Chù đến gần mà tim đập thình thịch và chân cẳng thì bủn rủn.

“Mình không được thần hồn nát thần tính chứ! Nó đang ngủ thật hay là nó giả vờ... Cái tính hay ngất xỉu của mình! Ôi, mẹ ơi!... Cổ nó như cái vại thế kia...” chuột Chù lẩm bẩm tiến lại gần và cảm thấy cổ họng nghẹn lại. 

Bất đồ, chẳng rõ vô tình hay hữu ý, con mèo mở mắt “meo” lên một tiếng thật to. “Ôi làng nước ôi, mèo!” chuột Chù thất đảm ré lên, quăng ngay cái nhạc xuống đất chạy biến! Nghe tiếng chuột Chù la hét, cả làng chuột ngay lập tức rơi vào cảnh náo loạn. Mọi con chuột đều ba chân bốn cẳng tháo chạy. Không ai ỏ ê gì đến cái nhạc đeo cổ cũng như việc đeo nhạc cho mèo nữa!

Thành ra, chuột đã sợ mèo vẫn cứ là sợ mèo mãi!

Bài học rút ra

Nghĩ ra ý tưởng thì dễ, thực hiện mới khó:

  • Cả làng chuột rất vui mừng khi Chuột Cống đưa ra ý tưởng đeo nhạc cho mèo. Họ nghĩ đây là kế sách tuyệt vời, giải quyết được mọi vấn đề. Nhưng khi cần người thực hiện, không ai dám làm.
  • Có ý tưởng hay là tốt, nhưng điều quan trọng hơn là phải dám bắt tay vào làm. Nếu chỉ nói mà không làm, thì mọi ý tưởng đều vô nghĩa.

Lòng dũng cảm là cần thiết để đối mặt với nguy hiểm:

  • Dù đã có kế hoạch hoàn hảo và cái nhạc đã được mua về, nhưng không một con chuột nào đủ dũng cảm để đối mặt với mèo và đeo nhạc vào cổ nó. Nỗi sợ hãi đã chiến thắng tất cả.
  • Trong cuộc sống, đôi khi chúng ta phải đối mặt với những điều đáng sợ. Để vượt qua, chúng ta cần có lòng dũng cảm, dám làm những việc khó khăn.

Đừng chỉ nói suông mà không hành động:

  • Các con chuột rất hăng hái khi bàn bạc về việc trừng trị mèo và đeo nhạc. Chúng nói rất nhiều về tương lai tươi sáng. Nhưng khi cần hành động, tất cả đều im lặng và đùn đẩy trách nhiệm.
  • Hãy là người dám làm, dám hành động chứ không chỉ biết nói suông. Lời nói phải đi đôi với việc làm thì mới có giá trị.

Đố vui qua truyện Đeo nhạc cho mèo


Bình chọn:
4.9 trên 7 phiếu
  • Đẽo cày giữa đường - Truyện cổ tích

    Xưa, có một người thợ mộc dốc hết vốn trong nhà ra mua gỗ để làm nghề đẽo cày. Cửa hàng anh ta ở ngay bên vệ đường. Người qua, kẻ lại thường ghé vào xem anh ta đẽo cày.

  • Chuột Nhà và Chuột Đồng - Truyện cổ tích

    Chuột Nhà và Chuột Đồng là bạn thân của nhau. Chuột Đồng sống ở nông thôn, ngày ngày ra đồng ăn thóc, cuộc sống rất vui vẻ, hạnh phúc. Chuột Nhà sống trong một hốc tường của một gia đình giàu có ở thành phố.

  • Kiến giết Voi - Truyện cổ tích

    Trong một khu rừng rậm có một con voi rất hung dữ. Gặp bất kì loài vật nào, Voi cũng dùng đôi ngà ghê gớm của mình húc chết. Voi chưa chịu thua một loài vật nào. Vì vậy, càng ngày Voi càng kiêu ngạo.

  • Chú rùa học bay - Truyện cổ tích

    Bên bờ sông có một chú Rùa đang ra sức tập bay. - Cố lên nào… 1, 2, 3… Cố lên! Một con Chim Sẻ bay ngang qua, thấy thế liền hỏi: - Anh Rùa ơi, anh đang làm gì thế?

  • Chuyện bó đũa - Truyện cổ tích

    Ngày xưa, ở một gia đình kia, có hai anh em. Lúc nhỏ, anh em rất hoà thuận. Khi lớn lên, anh có vợ, em có chồng, tuy mỗi người một nhà nhưng vẫn hay va chạm.

>> Xem thêm