Tóm tắt, bố cục Văn 10 Kết nối tri thức hay nhất
Tóm tắt, bố cục, nội dung chính các tác phẩm SGK Văn 10.. Tóm tắt, bố cục, nội dung chính văn bản Một chuyện đùa nho nhỏ>
Tóm tắt, bố cục, nội dung chính văn bản Một chuyện đùa nho nhỏ giúp học sinh soạn bài dễ dàng, chính xác.
Tóm tắt
Mẫu 1
Văn bản mở đầu bằng kỉ niệm trượt tuyết của tác giả với Na - đi - a. Vì nỗi sợ của bản thân, Na - đi - a không dám trượt. Nhưng sau lần đầu tiên Na - đi - a đã trượt thêm rất nhiều lần sau đó chỉ để tìm ra chủ nhân của câu nói "Tôi yêu em". Tuy nhiên đến cuối cùng cô vẫn không thể tìm ra. Câu chuyện kết thúc với nỗi niềm tiếc nuối của tác giả.
Mẫu 2
Văn bản kể lại một kỷ niệm giữa nhân vật “tôi” và Na-đi-a. Khi cùng nhau trượt tuyết từ trên đồi cao xuống, “tôi” đã đùa Na-đi-a bằng tiếng “anh yêu em” lẫn với tiếng gió, còn Na-đi-a đã tự mình vượt qua nỗi sợ bằng cách trượt tuyết một mình để tìm ra ai là người nói câu nói đó, nhưng lời yêu vẫn là một bí mật. Câu chuyện khép lại ở nhiều năm sau, Na-đi-a lấy chồng, còn “tôi” vẫn không hiểu vì sao ngày trước mình từng đùa như thế.
Mẫu 3
Câu chuyện được kể bằng ngôi thứ nhất, kể về một câu chuyện đùa nho nhỏ của nhân vật “tôi” với cô nàng Na-đi-a. Nhân vật tôi trong một buổi trưa mùa đông đã rủ Na-đi-a chơi trượt tuyết và khi trượt xuống dốc, anh đã nói đùa “Na-đi-a, anh yêu em”. Na-đi-a băn khoăn không biết ai đã nói câu nói ấy và nàng đã cố gom góp tất cả sự can đảm để trượt tuyết từ trên đỉnh dốc, hết lần này đến lần khác, một việc mà lúc bình thường có các vàng cô cũng chẳng làm, chỉ để được nghe câu: “Na-đi-a, anh yêu em”. Nàng không biết câu nói ấy là gió nói hay nhân vật tôi nói, sự nữ tính đã khiến nàng ngại ngùng không dám hỏi và rồi nàng đắm chìm trong sự ngọt ngào của câu nói ấy, nàng sống mà không thể thiếu nó. Cuối cùng, nàng vẫn không biết ai là người nói và cũng không còn được nghe câu nói ấy sau khi nhân vật tôi đi Petersburg nhưng điều ấy đã trở thành kỷ niệm hạnh phúc nhất, xúc động nhất, đẹp đẽ nhất trong đời nàng.
Xem thêm
Mẫu 4
Truyện được kể bằng ngôi thứ nhất, xoay quanh một kỉ niệm mùa đông giữa nhân vật tôi và cô gái trẻ Nađia. Trong bối cảnh lạnh giá, trò trượt tuyết tưởng chừng vô hại trở thành cái cớ cho một lời nói đùa mơ hồ nhưng đầy sức ám ảnh. Khi chiếc xe trượt lao xuống dốc, nhân vật tôi thì thầm câu nói yêu thương, để lại trong Nađia một cú chấn động tinh thần không thể xác quyết nguồn gốc. Sự nhập nhòa giữa gió và tiếng người khiến nàng rơi vào trạng thái nghi hoặc kéo dài. Chính sự không chắc chắn ấy đã kích hoạt đời sống nội tâm của Nađia. Nàng dần trở nên lệ thuộc vào khoảnh khắc nguy hiểm và câu nói thoáng qua. Trò đùa nhỏ mang dáng dấp của một thí nghiệm tâm lí tinh vi. Cuối cùng, khi nhân vật tôi rời đi, Nađia chỉ còn lại kí ức mơ hồ nhưng rực rỡ. Đó là khoảnh khắc đẹp nhất đời nàng dù không có lời xác nhận nào.
Mẫu 5
Một chuyện đùa nho nhỏ là lát cắt tinh tế về tâm lí thiếu nữ trong văn học Nga cuối thế kỉ mười chín. Nhân vật tôi kể lại câu chuyện như một kỉ niệm thoáng qua nhưng lại mang hậu quả tinh thần lâu dài đối với Nađia. Lời tỏ tình không rõ chủ thể được phát ra trong khoảnh khắc vận tốc và sợ hãi. Sự mập mờ này khiến Nađia không thể phân định thực hư. Nàng không dám hỏi vì lòng tự trọng và sự e lệ của nữ tính truyền thống. Thay vào đó, nàng lặp lại hành vi nguy hiểm chỉ để được nghe lại câu nói ấy. Nỗi khát khao mơ hồ dần trở thành trung tâm đời sống cảm xúc của nàng. Khi người kể chuyện rời Petersburg, chuỗi khoảnh khắc ấy chấm dứt. Nhưng kí ức về nó lại hóa thành điểm tựa tinh thần đẹp đẽ nhất của Nađia.
Mẫu 6
Truyện đặt nhân vật tôi vào vai người chủ động tạo ra tình huống mơ hồ, trong khi Nađia là người tiếp nhận và tự diễn giải. Trò trượt tuyết mang tính biểu tượng cho ranh giới giữa an toàn và nguy hiểm. Chính trong khoảnh khắc vượt ranh giới đó, lời nói yêu thương vang lên. Sự không xác định nguồn gốc của lời nói khiến nó vượt khỏi phạm vi một lời đùa. Nó trở thành tiếng gọi của khát vọng yêu thương. Nađia dấn thân vào nỗi sợ hãi thể xác để tìm kiếm khoái cảm tinh thần. Sự im lặng của nhân vật tôi kéo dài trạng thái chờ đợi. Khi câu chuyện kết thúc, Nađia không có được chân lí. Nhưng nàng có một kỉ niệm đủ để nuôi dưỡng đời sống tâm hồn. Sê khốp cho thấy sức mạnh của những điều không được nói ra.
Mẫu 7
Câu chuyện triển khai theo lối kể giản dị nhưng hàm chứa chiều sâu phân tích tâm lí. Nhân vật tôi hồi tưởng lại một trò đùa thời trẻ với giọng điệu vừa hờ hững vừa tự ý thức. Lời tỏ tình được thốt ra trong hoàn cảnh không thể kiểm chứng. Nađia bị cuốn vào sự mơ hồ ấy như vào một cơn say. Nàng không dám đối diện trực tiếp với sự thật vì sợ làm tan vỡ ảo mộng. Hành động trượt tuyết lặp đi lặp lại cho thấy sự đánh đổi giữa thể xác và tinh thần. Niềm vui của nàng không đến từ tình yêu xác thực mà từ khả năng được yêu. Khi nhân vật tôi rời đi, trò đùa chấm dứt. Nhưng dư âm của nó lại trở thành kí ức nâng đỡ đời nàng.
Mẫu 8
Một chuyện đùa nho nhỏ thể hiện rõ quan niệm nghệ thuật của Sê khốp về tính chất mong manh của hạnh phúc. Truyện không có xung đột kịch tính mà tập trung vào những rung động tinh vi. Nhân vật tôi tạo ra một lời nói nửa đùa nửa thật trong khoảnh khắc đầy rủi ro. Nađia tiếp nhận lời nói ấy bằng toàn bộ sự nhạy cảm của một tâm hồn trẻ. Sự nghi hoặc không làm nàng tỉnh táo mà khiến nàng say mê hơn. Nàng chủ động lao mình vào nỗi sợ để níu giữ khoảnh khắc ngọt ngào. Sự im lặng của nhân vật tôi trở thành yếu tố quyết định. Khi anh rời Petersburg, câu nói không bao giờ lặp lại. Nhưng chính sự dở dang ấy lại làm nên vẻ đẹp bất tử của kỉ niệm.
Mẫu 9
Truyện được xây dựng trên sự đối lập giữa cái nhìn hời hợt của người kể và chiều sâu cảm xúc của người được kể. Với nhân vật tôi, đó chỉ là một trò đùa vô hại. Với Nađia, đó là biến cố tinh thần định hình kí ức đời người. Lời nói yêu thương xuất hiện trong trạng thái chuyển động mạnh. Điều này khiến nó mang dáng dấp của một ảo giác. Nađia không thể phân biệt giữa gió và tiếng người. Nhưng nàng không cần sự thật. Nàng cần cảm giác được yêu. Sự nữ tính khiến nàng chọn im lặng và chờ đợi. Khi người kể rời đi, nàng mất đi âm thanh ấy nhưng giữ lại ánh sáng của nó trong tâm tưởng.
Mẫu 10
Một chuyện đùa nho nhỏ phản ánh bi kịch nhẹ nhàng của những xúc cảm không được gọi tên. Nhân vật tôi kể lại câu chuyện với giọng điệu pha chút tự trào. Trong khi đó, Nađia trải nghiệm nó như một sự khai mở cảm xúc đầu đời. Lời tỏ tình mơ hồ không dẫn tới hành động cụ thể. Nhưng nó khơi dậy trong nàng một nhu cầu tinh thần mãnh liệt. Nàng chấp nhận nguy hiểm thể xác để được sống lại khoảnh khắc ấy. Sự lặp lại cho thấy tính nghi lễ của hành động. Khi nhân vật tôi ra đi, nghi lễ bị gián đoạn. Nhưng kí ức vẫn tồn tại như một vùng sáng trong đời sống tinh thần của Nađia.
Mẫu 11
Truyện cho thấy khả năng đặc biệt của Sê khốp trong việc khắc họa những khoảnh khắc nhỏ mang ý nghĩa lớn. Toàn bộ câu chuyện xoay quanh một câu nói ngắn ngủi. Nhưng câu nói ấy được đặt trong bối cảnh tâm lí đặc thù. Nađia đang ở ngưỡng cửa của sự thức tỉnh cảm xúc. Lời nói yêu thương đến với nàng không trọn vẹn nhưng đủ sức ám ảnh. Nàng không dám hỏi vì sợ sự thật phá hủy mộng tưởng. Hành vi trượt tuyết trở thành phương tiện duy trì trạng thái cảm xúc. Khi nhân vật tôi rời Petersburg, câu chuyện khép lại. Nhưng dư âm của nó thì mở ra một miền kí ức vĩnh cửu.
Mẫu 12
Một chuyện đùa nho nhỏ đặt ra câu hỏi về trách nhiệm đạo đức của lời nói. Nhân vật tôi không ý thức được hệ quả của câu nói đùa. Nhưng Nađia lại tiếp nhận nó như một tín hiệu định mệnh. Sự mập mờ khiến nàng sống trong trạng thái chờ đợi ngọt ngào. Nàng không tìm kiếm sự thật mà tìm kiếm cảm xúc. Trò trượt tuyết trở thành không gian của hi vọng và sợ hãi. Sự rời đi của nhân vật tôi khép lại khả năng tiếp diễn. Nhưng kí ức về câu nói ấy vẫn sống động. Nó trở thành điểm tựa tinh thần quý giá nhất của Nađia.
Mẫu 13
Truyện thể hiện rõ phong cách hiện thực tâm lí của văn học Nga. Không có cao trào kịch tính, chỉ có những rung động nhỏ nhưng bền bỉ. Nhân vật tôi kể lại câu chuyện như một hồi ức xa. Nađia hiện lên qua những phản ứng tinh tế và kín đáo. Lời nói yêu thương không được xác nhận tạo nên một khoảng trống ý nghĩa. Khoảng trống ấy được Nađia lấp đầy bằng tưởng tượng và hi vọng. Hành vi trượt tuyết lặp lại cho thấy sự tự nguyện của nàng. Khi câu chuyện kết thúc, không có kết cục rõ ràng. Nhưng có một kí ức đẹp được giữ gìn trọn vẹn.
Mẫu 14
Một chuyện đùa nho nhỏ khai thác chủ đề tình yêu trong trạng thái chưa thành hình. Nhân vật tôi vô tình gieo vào lòng Nađia một hạt mầm cảm xúc. Hạt mầm ấy lớn lên nhờ sự mơ hồ và im lặng. Nađia không dám hỏi vì sợ đánh mất điều mong manh. Nàng chọn cách tin vào khả năng đẹp nhất. Trò trượt tuyết trở thành nghi thức để tiếp cận cảm xúc ấy. Khi nhân vật tôi ra đi, khả năng ấy không còn. Nhưng hạt mầm đã kịp nở hoa trong kí ức. Đó là vẻ đẹp không cần hiện thực hóa.
Mẫu 15
Truyện cho thấy sức mạnh của lời nói trong bối cảnh cụ thể. Cùng một câu nói, nếu được thốt ra trong hoàn cảnh khác, có thể vô nghĩa. Nhưng ở đây, nó vang lên giữa tốc độ và sợ hãi. Điều đó khiến nó in sâu vào tâm trí Nađia. Nàng không cần bằng chứng. Nàng cần cảm giác. Sự im lặng của nhân vật tôi kéo dài trạng thái mơ hồ. Khi anh rời Petersburg, câu nói trở thành dĩ vãng. Nhưng dĩ vãng ấy lại sáng rực trong kí ức nàng. Nó trở thành chuẩn mực của hạnh phúc.
Mẫu 16
Một chuyện đùa nho nhỏ là minh chứng cho nghệ thuật kể chuyện tiết chế của Sê khốp. Truyện ngắn nhưng chứa đựng nhiều tầng ý nghĩa. Nhân vật tôi không hề tỏ ra ăn năn hay trăn trở. Điều đó càng làm nổi bật sự lệch pha cảm xúc. Nađia sống trọn vẹn trong thế giới của rung động. Nàng tự nguyện đối mặt với nguy hiểm để được nghe lời yêu thương. Sự không xác định nguồn gốc khiến lời nói trở nên thiêng liêng. Khi câu chuyện kết thúc, Nađia không có tình yêu. Nhưng nàng có một kí ức đủ để sưởi ấm đời mình.
Mẫu 17
Truyện khắc họa rõ sự khác biệt giữa trải nghiệm nam và nữ trong tình cảm. Với nhân vật tôi, đó là một trò vui nhất thời. Với Nađia, đó là sự kiện đánh dấu bước ngoặt tâm lí. Lời nói yêu thương vang lên rồi tan biến. Nhưng dư âm của nó thì kéo dài. Nađia không hỏi vì sợ sự thật. Nàng chọn sống trong cảm giác hơn là lí trí. Trượt tuyết trở thành hành động biểu trưng cho sự dấn thân. Khi người kể rời đi, trò đùa kết thúc. Nhưng kỉ niệm thì bất tử.
Mẫu 18
Một chuyện đùa nho nhỏ phản ánh bi kịch dịu nhẹ của những xúc cảm không được hồi đáp. Nhân vật tôi không chủ ý tạo ra nỗi khắc khoải. Nhưng Nađia lại mang nó suốt đời. Lời tỏ tình không rõ chủ thể khiến nàng sống trong trạng thái treo lơ lửng. Nàng không biết có nên tin hay không. Nhưng nàng không thể từ bỏ. Hành vi trượt tuyết lặp lại cho thấy sức mạnh của hi vọng. Khi câu chuyện kết thúc, hi vọng không còn cơ hội hiện thực. Nhưng nó hóa thành kí ức đẹp đẽ nhất.
Mẫu 19
Truyện thể hiện quan niệm của Sê khốp về hạnh phúc như một khoảnh khắc ngắn ngủi. Hạnh phúc không nằm ở sự xác nhận mà ở cảm giác. Nađia không cần biết ai đã nói. Nàng chỉ cần biết mình đã từng được nghe. Nhân vật tôi vô tình trở thành người trao tặng khoảnh khắc ấy. Sự im lặng của anh giữ cho khoảnh khắc không bị phá vỡ. Khi anh rời Petersburg, hạnh phúc chấm dứt trong hiện tại. Nhưng nó được bảo tồn nguyên vẹn trong kí ức.
Mẫu 20
Một chuyện đùa nho nhỏ là câu chuyện về quyền năng của ảo mộng. Lời nói yêu thương không được kiểm chứng nhưng lại có sức sống lâu dài. Nađia tự xây dựng thế giới cảm xúc của mình quanh câu nói ấy. Nàng không cần sự thật khách quan. Nàng cần sự an ủi tinh thần. Trượt tuyết trở thành không gian của hi vọng. Khi người kể rời đi, thế giới ấy khép lại. Nhưng kí ức về nó thì không thể xóa nhòa.
Mẫu 21
Truyện cho thấy sự tinh tế của Sê khốp trong việc khắc họa những chi tiết nhỏ. Một lời nói thoảng qua tạo nên một đời sống nội tâm phong phú. Nađia hiện lên như hình ảnh của sự nhạy cảm và e lệ. Nàng không dám hỏi vì sợ làm tan biến điều đẹp đẽ. Nhân vật tôi giữ im lặng và ra đi. Sự ra đi ấy khép lại khả năng tiếp diễn. Nhưng kỉ niệm thì trở thành tài sản tinh thần vô giá.
Mẫu 22
Một chuyện đùa nho nhỏ phản ánh trạng thái yêu trong im lặng. Không có lời tỏ tình chính thức. Không có sự đáp lại. Chỉ có một câu nói mơ hồ vang lên rồi tan biến. Nađia giữ lấy nó như giữ một bí mật riêng. Nàng chấp nhận nguy hiểm để được sống lại khoảnh khắc ấy. Khi câu chuyện kết thúc, nàng không có tình yêu thực. Nhưng nàng có một kí ức đủ để nâng đỡ tâm hồn.
Mẫu 23
Truyện đặt ra vấn đề về ranh giới giữa trò đùa và cảm xúc thật. Nhân vật tôi không ý thức được hậu quả. Nhưng Nađia thì sống trọn vẹn trong hậu quả ấy. Lời nói yêu thương trở thành trung tâm đời sống tinh thần của nàng. Sự mơ hồ khiến nó càng trở nên quyến rũ. Khi người kể rời Petersburg, trò đùa chấm dứt. Nhưng dư âm của nó thì kéo dài suốt đời.
Mẫu 24
Một chuyện đùa nho nhỏ là bản hòa âm giữa ngẫu nhiên và định mệnh. Lời nói yêu thương được thốt ra một cách tình cờ. Nhưng nó lại trở thành định mệnh cảm xúc của Nađia. Nàng không biết có nên tin. Nhưng nàng không thể không tin. Hành vi trượt tuyết lặp lại cho thấy sự lựa chọn tự nguyện. Khi câu chuyện kết thúc, định mệnh không được hoàn tất. Nhưng kí ức thì trọn vẹn.
Mẫu 25
Truyện thể hiện rõ cái nhìn nhân đạo của Sê khốp. Ông không phán xét nhân vật tôi. Ông cũng không lí tưởng hóa Nađia. Ông chỉ cho thấy sự phức tạp của cảm xúc con người. Một lời nói có thể trở thành cứu rỗi tinh thần. Nađia sống nhờ kí ức ấy. Dù không có tình yêu thực, nàng có một kho báu tinh thần không ai lấy được.
Mẫu 26
Một chuyện đùa nho nhỏ khắc họa vẻ đẹp mong manh của tuổi trẻ. Nađia ở độ tuổi dễ rung động. Lời nói yêu thương đến với nàng như một phép màu. Nàng không dám truy hỏi vì sợ phép màu tan biến. Nhân vật tôi giữ im lặng và rời đi. Sự rời đi ấy đóng băng kí ức ở trạng thái đẹp nhất. Đó là vẻ đẹp không bị thời gian làm phai.
Mẫu 27
Truyện cho thấy cách Sê khốp nhìn nhận hạnh phúc như một trạng thái chủ quan. Nađia hạnh phúc dù không có sự xác nhận. Nàng hạnh phúc vì đã từng tin. Lời nói yêu thương không cần người nói. Nó tồn tại như một tiếng vọng trong tâm hồn. Khi câu chuyện kết thúc, tiếng vọng ấy vẫn còn. Nó trở thành phần đẹp nhất của đời nàng.
Mẫu 28
Một chuyện đùa nho nhỏ là câu chuyện về kí ức hơn là hiện tại. Toàn bộ ý nghĩa của truyện nằm ở dư âm. Nhân vật tôi kể lại như một kỉ niệm cũ. Nhưng với Nađia, đó là đỉnh cao cảm xúc. Lời nói yêu thương mơ hồ đã định hình thế giới tinh thần của nàng. Khi nhân vật tôi rời Petersburg, câu chuyện khép lại trong thực tại. Nhưng trong kí ức Nađia, nó mãi mãi mở ra như khoảnh khắc hạnh phúc tuyệt đối.
Bố cục
Văn bản chia thành 2 phần
- Phần 1: (Từ đầu đến “Còn tôi trở vào nhà thu xếp đồ đạc”): Kể lại kỷ niệm trượt tuyết giữa “tôi” và Na-đi-a cùng bí ẩn trong lời đùa.
- Phần 2: (Còn lại): Sự thật về câu nói “Na-đi-a, anh yêu em!”.
Nội dung chính
Câu chuyện xoay quanh tình yêu giang dở giữa nhân vật "tôi" và Na - đi - a, mọi chuyện bắt nguồn từ câu nói "Na - đi - a, anh yêu em" khi hai người cùng trượt tuyết.
- Tóm tắt, bố cục, nội dung chính văn bản Sự sống và cái chết
- Tóm tắt, bố cục, nội dung chính văn bản Nghệ thuật truyền thống của người Việt
- Tóm tắt, bố cục, nội dung chính văn bản Phục hồi tầng ozone: Thành công hiếm hoi của nỗ lực toàn cầu
- Tóm tắt, bố cục, nội dung chính văn bản Tính cách của cây
- Tóm tắt, bố cục, nội dung chính văn bản Về chính chúng ta
>> Xem thêm
Luyện Bài Tập Trắc nghiệm Ngữ Văn 10 - Kết nối tri thức - Xem ngay
Các bài khác cùng chuyên mục




