Viết bài văn kể sáng tạo một câu chuyện có nhân vật chính là con vật lớp 5


1. Mở bài: + Giới thiệu chung về câu chuyện có nhân vật chính là con vật mà em muốn kể + Giới thiệu về nhân vật mà em đóng vai để kể lại câu chuyện 2. Thân bài: + Đóng vai nhân vật kể lại các sự việc trong câu chuyện (có thể thêm các chi tiết sáng tạo)

Quảng cáo
Lựa chọn câu để xem lời giải nhanh hơn

Dàn ý chi tiết

1. Mở bài:

- Giới thiệu chung về câu chuyện có nhân vật chính là con vật mà em muốn kể.

- Giới thiệu về nhân vật mà em đóng vai để kể lại câu chuyện.

2. Thân bài: Kể lại diễn biến câu chuyện theo cảm nhận của nhân vật mà em đóng vai.

- Hóa thân thành nhân vật để kể lại câu chuyện một cách sinh động.

- Chú ý cách xưng hô sao cho phù hợp với nhân vật.

- Thể hiện suy nghĩ, cảm xúc và lời nói tự nhiên để câu chuyện trở nên chân thực, lôi cuốn hơn.

- Miêu tả hành động, bối cảnh, diễn biến một cách hấp dẫn.

3. Kết bài:

- Nêu suy nghĩ, cảm xúc,... về câu chuyện dưới góc nhìn nhân vật.

- Bài học rút ra.

Bài văn siêu ngắn Bài mẫu 1

            Trong các câu chuyện kể có nhân vật là các con vật từng đọc, em ấn tượng nhất với câu chuyện Đôi cánh của ngựa trắng.

            Câu chuyện kể về một chú ngựa trắng nhỏ rất ngoan ngoãn. Hằng ngày chú chẳng đi chơi đâu xa, chỉ quanh quẩn bên mẹ của mình. Chú có một người bạn thân là anh đại bàng dũng mãnh. Chú ngưỡng mộ đôi cánh của anh lắm, nên lúc nào cũng ao ước có một đôi cánh như vậy. Nghe ngựa con tâm sự, anh đại bàng liền rủ cậu cùng nhau đi phiêu lưu, để tìm kiếm đôi cánh cho mình. Thế là, ngựa con xin phép mẹ để theo anh đại bàng đi khám phá thế giới xung quanh. Trên đường đi, chú được nhìn thấy hình ảnh những khu rừng lạ, những cánh đồng lúa, những vườn hoa… khác lạ với nhà của mình. Tất cả đều khiến chú say sưa và thích thú. Một hôm, khi cậu đang chạy nhảy trên đường, thì bất ngờ bị một con sói xám hung dữ cản đường lại. Khi con sói định lao về ngựa con, thì anh đại bàng kịp thời xuất hiện, mổ cho con sói một cú trời giáng, khiến nó hoảng sợ bỏ chạy. Ngựa con lúc này vẫn còn hoảng hốt, òa khóc gọi mẹ, nhưng mẹ chú đang ở cách nơi này mấy ngày đi đường cơ. Thế là, đại bàng bảo ngựa con hãy về với mẹ ngay thôi. Nhưng ngựa con không thể bay nhanh như đại bàng được, biết ngày nào mới về đến nhà chứ. Nghe vậy, anh đại bàng khẳng định: “Đôi chân chính là đôi cánh của em đấy”. Hiểu ý anh, ngựa con ra sức tung vó chạy thật nhanh về nhà. Gió thổi vụt qua bờm của ngựa con, nhưng không cản được cậu. Lúc này, cậu chạy nhanh như là đang bay. Đúng như điều mà bao lâu nay cậu mong ước.

            Kết thúc câu chuyện, ngựa con đã tìm được “đôi cánh” mà bản thân ao ước bấy lâu. Như vậy, cậu đã học được một bài học ý nghĩa sau chuyến đi trải nghiệm của mình rồi.

Bài văn siêu ngắn Bài mẫu 2

            “Rùa và thỏ” là câu chuyện ngụ ngôn mà em đặc biệt yêu thích.

            Câu chuyện kể về một chú rùa nọ vốn nổi tiếng chăm chỉ, chịu khó. Ngày nào chú cũng tập chạy bộ vòng quanh hồ nước trong khu rừng để rèn luyện sức khỏe. Nhiều con vật trong khu rừng thấy thế thì tập trung lại soi xét, bàn tán xôn xao, nhưng chẳng chút nào khiến rùa để tâm. Nhưng một hôm nọ, có một con thỏ đã đến xem rùa tập chạy rồi buông lời chế nhạo rất khiếm nhã, khiến rùa vô cùng tức giận. Vì thế mà nó đã thách đấu thỏ chạy thi với mình. Ngày cuộc đua diễn ra, các loài vật trong rừng đều đến xem. Bác gấu được cử làm trọng tài, nghiêm túc đứng ở vạch xuất phát chờ bắt đầu cuộc đua. Sau tiếng còi của bác, thỏ lao về phía trước nhanh như một con gió, còn rùa thì bước từng bước chậm chạp. Thấy thế, thỏ cười phá lên khoái chí. Thấy rùa chậm chạp, thỏ rất xem thường. Thế là, thay vì chạy đua, nó dừng lại ngắm hoa cỏ, trêu đùa bầy bướm, rồi hái quả ăn, nằm ra ngủ khì dưới ánh nắng ấm áp. Khi nó sực nhớ lại cuộc đua và chạy về đích, thì rùa đã đứng trước vạch đích rồi. Thế là thỏ đã chạy đua thua rùa. Tiếng reo hò của đám đông khiến thỏ vô cùng xấu hỏ, bỏ chạy rất xa, qua khu rừng khác.

            Qua cuộc đua đó, tác giả dân gian đã gửi gắm bài học về sự kiên trì, ý chí kiên định và bền bỉ. Khuyến khích người đọc luôn nỗ lực hết mình, không bao giờ bỏ cuộc trên bước đường chinh phục ước mơ.

Bài tham khảo Bài mẫu 1

            Cóc Kiện Trời là câu chuyện có nhân vật chính là những con vật vừa thông minh lại đoàn kết. Đây cũng là câu chuyện mà em yêu thích nhất, còn đặc biệt mua cả sách truyện về để đầu giường.

            Câu chuyện kể về trần gian rất lâu về trước. Năm đó, trời khô hạn rất lâu mà chẳng có giọt mưa nào, khiến cho tất cả sinh vật đều vô cùng đau khổ. Thế là, một chú Cóc đã quyết định lên trời để xin mưa. Trên đường đi, chú đã gặp và có thêm các đồng đội cùng chung chí hướng là Cua, Gấu, Cọp, Ong và Cáo. Khi đến cổng thiên đình, Cóc ra hiệu cho mọi người ẩn nấp và chờ hiệu lệnh của mình. Rồi mới bắt đầu gõ trống làm náo loạn cổng thiên đình. Tuy nhiên, dù vậy ông Trời cũng chẳng để tâm nhiều. Ông sai Gà ra để mổ và đuổi Cóc đi, nhưng Gà vừa ra đã bị Cáo núp sau cánh cửa nhảy xổ tới tha đi.

            Thấy thế, ông Trời lại sai Chó ra bắt Cáo, nhưng Chó vừa ra đến cổng đã bị Gấu vật chết. Lúc này, ông Trời mới bắt đầu lo lắng, liền cho gọi Thần Sét ra dẹp loạn. Thần Sét uy phong lao về phía Cóc, chưa tới nơi đã bị bầy ong đốt cho sưng cả mặt. Thần liền nhảy vào chum nước trốn bầy ong, thế là chú cua nấp trong chum liền kẹp cho ông ta mấy phát đau điếng. Quá đau và xấu hổ, Thần Sét bỏ chạy mất tăm. Thế là cuối cùng, Cóc cũng được vào gặp ông Trời. Sau khi nghe Cóc giải thích lý do mình lên đây náo loạn thiên đình, ông Trời liền đồng ý cho mưa xuống trần gian. Trước khi Cóc về, ông Trời còn dặn chú rằng lần sau nếu cần mưa, thì cứ nghiến răng để ra hiệu cho ông, chứ đừng lên trời làm loạn nữa. Từ đó, hễ nghe tiếng Cóc nghiến răng là trời đổ mưa.

            Câu chuyện Cóc Kiện Trời là một cách giải thích thú vị của người xưa về lý do khi có tiếng cóc kêu như nghiến răng thì lại có mưa. Nhưng hơn cả, từ câu chuyện đó, em đã học được các bài học ý nghĩa về sự đoàn kết và phối hợp ăn ý trong tập thể. Ngoài ra, các cảnh hành động, đối đầu giữa các con vật trong truyện cũng đem lại tiếng cười giải trí thú vị cho em sau các giờ học căng thẳng.

Bài tham khảo Bài mẫu 2

            Từ nhỏ, em đã rất thích đọc truyện. Em có thể dành cả buổi buổi ngồi trong phòng để chìm vào thế giới của các câu chuyện hay. Lúc nào, em cũng ưu tiên chọn các câu chuyện có nhân vật là những con vật vì em rất thích kiểu câu chuyện kể về thế giới loài vật. “Sư tử và chuột nhắt” chính là một trong số đó.

            Câu chuyện kể về hai nhân vật chính là sư tử to lớn, oai phong và chú chuột nhắt nhỏ bé, nhanh nhẹn. Một ngày nọ, trên bãi cỏ rộng lớn đẫm ánh nắng ấm áp, có một con sư tử to lớn đang chuẩn bị ngủ trưa sau bữa ăn ngon. Khi nó đang lim dim hai mắt, sắp chìm sâu vào giấc ngủ, thì bỗng cảm thấy như chân mình có gì chạm vào. Ngẩng đầu lên, sư tử thấy một chú chuột nhắt vừa dẫm lên chân mình và bị ngã xuống bãi cỏ. Thấy sư tử nhìn chăm chú, chuột nhắt sợ lắm. Bởi ở đây chỉ có một mình chú do ham chơi mà đi lạc, nếu bị sư tử ăn thịt thì sẽ không có ai cứu chú cả. Dù sợ hãi như thế, nhưng chuột nhắt thông minh vẫn cố lấy lại bình tĩnh, mở miệng xin tha. Vốn đang no bụng lại buồn ngủ, mà chú chuột nhắt thì bé xíu, chẳng đủ nhét kẽ răng, nên sư tử gật đầu đồng ý. Chuột nhắt mừng lắm, vội cảm ơn sư tử rối rít, và còn hứa hẹn sau này nhất định sẽ báo ơn cho sư tử. Nhưng sư tử nghĩ rằng chuột nhắt bé xíu thì chẳng thể giúp nó làm gì được, nên cười to tỏ ý xem thường, rồi đuổi chuột nhắt đi.

            Sau hôm đó, sư tử nhanh chóng quên chuyện đã xảy ra, còn chuột nhắt thì nhớ mãi. Cho đến một ngày nọ, sư tử không may rơi vào bẫy của thợ săn. Toàn thân nó bị một tấm lưới dày buộc chặt lại, treo lơ lửng trên cao. Móng vuốt và hàm răng sắc nhọn cùng cơ thể to lớn của nó bị buộc chặt không thể cử động được. Sư tử nghĩ lần này mình chết chắc rồi, nên vô cùng tuyệt vọng gầm lớn lên lần cuối. Ngờ đâu, chuột nhắt nghe được tiếng gầm, liền kéo cả họ chuột nhắt đến ứng cứu. Những chú chuột nhỏ xíu lại linh hoạt vô cùng. Chúng nhảy lên cây, chạy về phía chiếc lưới đang treo lơ lửng, rồi ra sức gặm đứt sợi lưới. Chiếc răng nhỏ và sắc nhọn của chuột nhắt dễ dàng làm đứt mắt lưới. Với số lượng động đảo, đàn chuột nhanh chóng phá vỡ tấm lưới, giúp sư tử có lại tư do. Khi đàn chuột rời đi, có một con chuột nhỏ đứng lại. Nó nhìn thẳng vào sư tử và nói rằng: “Giờ thì tôi đã trả ơn cho ông rồi. Ông đã tin rằng một chú chuột nhắt nhỏ bé cũng có thể cứu mạng của ông chưa?”. Nói rồi, chuột nhắt mới rời đi. Còn sư tử, thì trở về hang với bao suy nghĩ trong đầu. Lần đầu tiên trong đời nó nhận ra rằng, dù to lớn hay nhỏ bé, mạnh mẽ hay yếu đuối thì cũng có thể giúp đỡ cho người khác.

            Câu chuyện Chuột nhắt và sư tử không chỉ là câu chuyện giải trí vui vẻ. Mà nó còn chứa đựng những bài học ý nghĩa. Từ chú chuột nhắt nhỏ bé nhưng thông minh và dũng cảm, câu chuyện cổ vũ cho em thêm sự tự tin. Rằng mỗi người đều có thế mạnh riêng của mình. Trong thời điểm nào đó, với điều gì đó, em sẽ phát huy được lợi thế của mình để làm nên việc có ích. Tất cả chúng ta chẳng có ai là vô dụng cả, mỗi người đều có ích theo cách riêng của mình. Bài học ý nghĩa đó chính là lý do khiến cho em yêu thích câu chuyện này đến thế.

Bài tham khảo Bài mẫu 3

            Trời sáng đã lâu. Những tia nắng chiếu qua cửa sổ khiến em bừng thức giấc. Em cất tiếng gọi âu yếm: “Cún con ơi! Lại đây với chị nào!”. Gọi hai, ba lần vẫn không thấy Cún con lon ton chạy đến, quấn quýt mừng rỡ như mọi khi, em hốt hoảng nhìn xuống gậm giường. Gầm giường trống trơn! Em vội chạy ra sân, ra vườn tìm kiếm vẫn không thấy bóng dáng Cún con đâu. Hay là nó đã bỏ đi? Có lẽ Cún con bỏ đi thật rồi vì hôm qua em kể cho nó nghe câu chuyện về mình. Chuyện là thế này:

            Em có một chú Gà Trống đẹp mã và có tiếng gáy rất vang. Sáng sáng, chú cất tiếng gáy chào bình minh và gọi em thức giấc. Em quý Gà Trống lắm. Ngày nào cũng thưởng cho chú mấy nắm lúa vàng. Một hôm, thấy bà hàng xóm có con gà Mái Mơ xinh xắn, thích quá, em năn nỉ bà đổi Gà Trống lấy Mái Mơ. Gà Trống đang mê mải bới đất tìm mồi, hay tin đó, chiếc mào đỏ trên đầu chú tái đi, chú buồn ra mặt.

            Từ hôm ấy, em vuốt ve, nâng niu cô gà Mái Mơ xinh đẹp. Mái Mơ cũng yêu em lắm! Mỗi ngày, Mái Mơ tặng cho em một quả trứng hồng.

            Một thời gian sau, bà hàng xóm đi chợ mua về con Vịt. Ôi! chú Vịt mới hấp dẫn làm sao! Cái mỏ vàng tươi, đôi mắt đen láy, chiếc cổ cong và bộ lông trắng muốt! Em thích quá, đòi đổi Mái Mơ lấy Vịt cho bằng được. Lúc em ôm Mái Mơ sang đổi, nó ủ rũ, đôi cánh xệ xuống, cái đầu ngoẹo sang một bên nom thật tội nghiệp!

            Thế rồi em nhanh chóng kết thân với Vịt. Đi tắm sông, em cho Vịt đi theo. Vịt cùng em vùng vẫy, nô đùa thoả thuê dưới nước. Em rất thích nhìn Vịt ngụp lặn và đứng rỉa lông, rỉa cánh.

            Sau đó ít lâu, một người quen đến chơi, mang theo chú Cún rất dễ thương. Em mê nó ngay lập tức và năn nỉ:

- Cô ơi! Cô tặng cho con chú Cún kia nhé! Con sẽ tặng lại cho cô con Vịt!

Vịt nghe thế hoảng hốt kêu lên:

- Cô chủ ơi! Đừng làm thế! Cô nỡ lòng bỏ tôi ư?

            Em bỏ ngoài tai lời của Vịt và quên nó ngay, bởi em đã có chú Cún con xinh đẹp.

            Một hôm, ẵm chú Cún con nằm gọn trong lòng, em vuốt nhẹ bộ lông xốp như bông của nó và thầm thì kể cho nó nghe chuyện về những người bạn cũ:

- Cún con có biết không? Bạn thân đầu tiên của chị là Gà Trống. Sau chị đem đổi Gà Trống lấy Mái Mơ. Rồi lại đổi Mái Mơ lấy Vịt. Cuối cùng chị đổi Vịt lấy em đó. Chị quý em lắm !

            Em tưởng Cún con sẽ vui vẻ, ai ngờ nghe xong câu chuyện, nó cụp tai xuống vẻ nghĩ ngợi. Sáng hôm sau, nó lặng lẽ bỏ em mà đi.

            Giờ đây, ngồi một mình giữa căn nhà vắng, em càng hối hận vì mình không biết quý tình bạn.

Bài tham khảo Bài mẫu 4

            Em rất thích giờ kể chuyện ở lớp. Vì trong các tiết học đó, em sẽ được cô giáo kể cho nhiều câu chuyện hay và thú vị. Em đặc biệt thích nghe những câu chuyện có nhân vật chính là các con vật dễ thương. Câu chuyện gần nhất về chủ đề này mà em được nghe cô kể, chính là Cuộc chạy đua trong rừng.

            Câu chuyện có nhân vật chính là một chú ngựa con. Khu rừng của cậu có truyền thống tổ chức một cuộc thi chạy thường niên vào mùa xuân. Năm nay, cuối cùng ngựa con cũng đủ tuổi để đăng kí tham gia chạy đua. Khi cuộc thi ngày càng đến gần, muông thú trong khu rừng tập luyện càng thêm hăng say. Nhưng riêng ngựa con thì lại không như vậy. Thay vì tập chạy và kiểm tra bộ móng của mình, thì cậu lại ngày ngày ra bờ suối để soi gương và chải chuốt cho mái tóc của mình. Tuy đã được cha khuyên nhủ, nhưng ngựa con chằng hề nghe theo.

            Hôm ngày thi diễn ra, ngựa con tiến đến vạch xuất phát với tâm thế vô cùng tự tin. Ngay sau khi tiếng còi tín hiệu của trọng tài vang lên, ngựa con liền cùng các bạn chạy vụt về phía trước. Quả nhiên, không ai là đối thủ của ngựa con cả. Cậu liên tục dẫn đầu đoàn đua trong hai vòng chạy đầu. Tuy nhiên, khi đến vòng chạy thứ 3, móng của ngựa con bắt đầu long ra và gãy hẳn, khiến cậu đau đớn dừng lại, không thể chạy tiếp được nữa. Vậy là chiến thắng tương như hiển nhiên đã vụt khỏi ngựa con một cách đáng tiếc. Sau thất bại hôm đó, ngựa con vô cùng hối hận và tự trách bản thân về sự chủ quan của mình. Nhưng nhờ có bố ở bên động viên, nên ngựa con sớm vực lại tinh thần, chăm chỉ tập luyện chờ mùa thi năm sau diễn ra. Lần này, nhờ sự tập luyện chăm chỉ và kiểm tra, bảo vệ móng cẩn thận, nên không có sự cố nào bất ngờ xảy ra cả. Ngựa con trở thành nhà vô địch trong tiếng reo hò, tán thường của tất cả mọi người.

            Câu chuyện Cuộc chạy đua trong khu rừng đã dạy cho em bài học về ý nghĩa của sự cẩn thận và chỉn chu trong cuộc sống. Nếu không biết nghiêm túc tập luyện và kiểm tra kĩ càng trước khi bắt đầu một việc nào đó, thì sẽ dễ gặp phải sự cố ngoài ý muốn như ngựa con.

Bài tham khảo Bài mẫu 5

            Mấy bữa nay, lũ chuột nhắt thi nhau phá phách. Chúng ăn vụng thức ăn, gặm sách, thậm chí cắn rách cả chiếc áo bằng sa tanh hồng của cô búp bê xinh đẹp.

            Bé Mây giận lắm, nghĩ cách trừng trị chúng. Bé thì thầm bàn bạc hồi lâu với Mèo con. Mèo con thích chí gật gù rồi rung râu cười tít.

            Xẩm tối, một chiếc bẫy lồng bằng lưới sắt được đặt dưới gầm chạn đựng thức ăn, ngay trên đường lũ chuột thường đi. Miệng bẫy mở rộng. Trong bẫy, một con cá nướng thơm lừng được móc vào đoạn dây kẽm uốn cong như chiếc móc câu. Đêm nay, lũ chuột nhắt tham ăn thế nào cũng bị mắc bẫy.

            Mọi việc sắp đặt xong xuôi, bé Mây ngồi vào bàn học bài. Gió hây hẩy thổi qua khung cửa sổ. Ngoài kia, bầu trời đầy sao nhấp nháy như những cặp mắt tinh nghịch. Bé Mây ra sân vươn vai hít thở không khí trong lành rồi sửa soạn đi ngủ. Nằm bên cạnh mẹ, bé nhanh chóng thiếp vào giấc ngủ ngon lành.

            Bé mơ thấy lũ chuột sa đầy trong bẫy. Chúng cuống quýt chạy quanh trong chiếc lồng chật hẹp, khóc lóc xin tha. Bé Mây cùng Mèo con thay nhau hỏi tội chúng. Tội lũ chuột này nhiều lắm! Tha làm sao được!

            Trong lúc bé Mây ngủ, Mèo con thu mình nằm ở góc bếp. Chú dỏng tai lên nghe ngóng, rình từng bước chân rón rén của lũ chuột. Chiếc mũi rất thính của Mèo con có thể ngửi thấy mùi hôi của lũ chuột từ xa.

            Nhưng... Ôi! Mùi gì mà thơm thế nhỉ! Mèo con hít hít dò tìm. Mùi cá nướng thơm lừng cả mũi. Thèm quá, không thể nhịn được nữa, Mèo con chui tọt vào bẫy. Tách! Bầy sập, Mèo con bị nhốt ở trong. Chẳng hề sợ hãi, Mèo con ung dung xơi hết con cá nướng ngon lành. Ăn xong, chú lăn ra ngủ.

            Ò... ó... o! Tiếng gáy của anh Gà Trống Tía vang lên giòn giã, gọi ông Mặt Trời. Một ngày mới bắt đầu. Bé Mây cũng đã thức giấc. Chợt nhớ đến giấc mơ đêm qua, bé tung tăng chạy xuống bếp. Ô! Sao lại thế này? Chuột đâu chẳng thấy, chỉ thấy giữa lồng, Mèo con đang ngủ ngon lành. Bé Mây bật cười tự hỏi: “Liệu nó có mơ giống giấc mơ của mình đêm qua không nhỉ?”.

Bài tham khảo Bài mẫu 6

Chào các bạn, tôi là Công trong câu chuyện Quạ và Công, chú chim nổi tiếng với bộ lông rực rỡ mà ai ai cũng phải ngắm nhìn đây. Nhưng ít ai biết rằng, ngày xưa, tôi và người bạn Quạ của tôi đều có bộ lông trắng đơn điệu như nhau. Câu chuyện mà tôi sắp kể sẽ đưa các bạn trở lại thời điểm đó, khi chúng tôi cùng nhau quyết định thay đổi diện mạo của mình. Đó là một hành trình đầy bất ngờ, nơi tôi học được rằng sự kiên nhẫn có thể đem lại những kết quả tuyệt vời, còn sự vội vàng có thể khiến chúng ta phải trả giá.

Ngày ấy, trong một buổi sáng đẹp trời, khi tôi và Quạ đang dạo chơi, tôi nhìn thấy những chú chim khác với bộ lông rực rỡ. Chị Vàng Anh có chiếc áo vàng óng như nắng mai, chú Vẹt thì khoác lên mình bộ lông xanh tươi mát như biển trời. Nhìn lại bộ lông trắng đơn điệu của mình và Quạ, tôi nghĩ: “Thế này thì làm sao chúng mình múa đẹp bằng các bạn được?"

Tôi nói với Quạ: "Bạn Quạ ạ, họ nhà chim chúng ta, nhiều người có áo đẹp. Chúng mình chỉ có chiếc áo trắng thành ra múa không hay. Tôi và bạn đi tìm thuốc vẽ đi." Quạ gật đầu đồng ý ngay, thế là hôm sau chúng tôi gặp nhau, mang theo đủ loại màu sắc: son đỏ, nghệ vàng, chàm xanh, phẩm lam tím. Tôi thật sự háo hức muốn thử những màu sắc mới này.

Quạ bảo tôi: "Bạn ngồi xuống đây, tôi vẽ cho bạn trước nhé." Thế là tôi ngồi xuống, để Quạ trổ tài. Quạ vẽ khéo lắm, mỗi chiếc lông của tôi đều có những mặt trăng nhỏ tỏa ánh sáng vàng. Toàn thân tôi được phủ màu xanh óng ánh, lấp lánh dưới nắng. Khi nhìn vào gương, tôi không tin vào mắt mình, bộ áo của tôi thật tuyệt đẹp! Tôi xòe đôi cánh ra, cảm giác tự hào tràn ngập trong lòng. Các chú chim khác đều trầm trồ khen ngợi: "Chao ôi! Công có chiếc áo đẹp tuyệt vời!"

Tới lượt tôi vẽ cho Quạ. Tôi định vẽ cho Quạ một bộ áo thật đặc biệt: cổ đen có khoang trắng, hai cánh màu vàng, mình và lưng màu tía và thanh thiên. Nhưng khi mới bắt đầu vẽ, tiếng lợn kêu eng éc từ đâu vọng lại. Tôi chưa kịp định thần thì Quạ đã bắt đầu nhấp nhổm không yên, mắt nhìn về phía có tiếng kêu.

"Chắc có đình đám gì đấy," Quạ nói nhỏ. “Ta sang kiếm chút đồ ăn nào!"

Tôi cố gắng giữ bình tĩnh: “Bạn đứng im một chút, tôi vẽ cho bạn xong rồi chúng ta cùng đi. Chiều nay xong, ngày mai chúng ta cùng có những chiếc áo hoa rực rỡ, cùng nhau dạo chơi múa mừng đêm trăng đẹp."

Nhưng Quạ thì càng ngày càng sốt ruột. “Nhanh lên, nhanh lên!" Quạ vừa nói vừa nhảy vào chậu phẩm đen. Khi tôi quay lại, trước mắt tôi là Quạ với bộ lông đen kịt. Từ đó trở đi, Quạ khoác lên mình bộ áo đen thui, chẳng còn cơ hội nào để tô điểm thêm cho nó nữa. Còn tôi, tôi thì may mắn có được bộ áo đẹp lộng lẫy, nhưng mỗi lần nhìn thấy Quạ, tôi lại nhớ về sự vội vàng của bạn mình.

Và đó là câu chuyện của tôi và Quạ. Qua câu chuyện này, tôi nhận ra rằng, đôi khi chúng ta cần phải kiên nhẫn và biết chờ đợi, bởi những điều tốt đẹp thường không đến ngay lập tức. Nếu Quạ kiên nhẫn thêm một chút, có lẽ bạn ấy cũng sẽ có bộ áo đẹp như tôi. Đừng bao giờ để sự nôn nóng và vội vã khiến chúng ta bỏ lỡ những điều tuyệt vời trong cuộc sống.


Bình chọn:
4.1 trên 22 phiếu

Tham Gia Group Dành Cho Lớp 5 Chia Sẻ, Trao Đổi Tài Liệu Miễn Phí