Viết đoạn văn nghị luận (khoảng 200 chữ) phân tích tình cảm của Minh đối với ông ngoại trong truyện Ông nội và ông ngoại (Xuân Quỳnh).
- Vận dụng kĩ năng phân tích, tổng hợp.
- Đoạn văn nghị luận văn học khoảng 200 chữ, đầy đủ ba phần mở đoạn, thân đoạn, kết đoạn.
- Nội dung: tình cảm của Minh đối với ông ngoại.
Dàn ý
1. Mở đoạn: Giới thiệu vấn đề: tình cảm của Minh đối với ông ngoại.
2. Thân đoạn:
- Ban đầu: Không thân thiết, gần gũi với ông vì thấy ông sống rất nghèo khổ, nhà của nhỏ, chăn ố vàng, hôi hám, đệm nhỏ xíu chỉ vừa một người nằm.
- Sau đó có sự thay đổi khi hiểu ra tình yêu của ông dành cho mình:
+ Ông để dành cho Minh chiếc ô tô.
+ Để lại những món ngon nhất.
+ Nhường cho Minh chiếc nệm.
+ Tặng Minh chiếc bút ông yêu quý nhất.
=> Minh dần hiểu ra cuộc sống ông cô độc, vất vả; Ông cũng rất yêu thương mình, bởi vậy trong minh đã có sự chuyển biến: từ thờ ơ đến yêu quý, thương ông sống một mình vất vả. Thậm chí Minh còn nói với mẹ sau này Minh lớn lên sẽ nuôi ông.
=> Sự chuyển biến đó cho thấy Minh là một cậu bé giàu tình cảm, có trách nhiệm.
- Nghệ thuật xây dựng nhân vật: ngôn ngữ giản dị, dễ hiểu; …
3. Kết đoạn: Tổng kết vấn đề.
Bài tham khảo
Trong truyện ngắn "Ông nội và ông ngoại" của Xuân Quỳnh, tình cảm của Minh đối với ông ngoại được thể hiện một cách tinh tế và sâu lắng, không phải là sự yêu mến thường thực mà là sự thấu hiểu, sự thông cảm và sự biết ơn sâu sắc. Minh là một đứa trẻ nhạy cảm, luôn nhận thức được sự quan tâm yêu thương của ông ngoại dành cho mình. Tuy nhiên, Minh không chỉ nhận thấy tình yêu thương mà còn thấu hiểu sự cô đơn của ông ngoại khi ông nội mất. Ông ngoại luôn trầm ngâm, im lặng, như chìm vào nỗi buồn vô cùng. Minh thấu hiểu nỗi đau lòng ấy và luôn mong muốn làm điều gì đó để an ủi ông. Minh thường chơi với ông, kể chuyện cho ông nghe, cố gắng làm cho ông vui lên. Sự thấu hiểu ấy của Minh không phải là sự đồng cảm nông cạn mà là sự thấu hiểu sâu sắc về tâm trạng của ông ngoại. Minh nhận thức được sự mất mát lớn lao của ông ngoại, sự cô đơn và nỗi buồn rơi vào sự im lặng của ông. Minh không chỉ thấy sự buồn bã của ông ngoại mà còn thấy sự yếu đuối và cần được che chở của ông. Bên cạnh sự thấu hiểu, Minh còn mang trong mình lòng biết ơn sâu sắc dành cho ông ngoại. Minh nhận thức được sự hi sinh của ông ngoại dành cho mình. Ông ngoại luôn tận tình chăm sóc Minh, luôn đặt lợi ích của Minh lên trên hết thảy. Ông ngoại luôn mong muốn cho Minh có một cuộc sống tốt đẹp hơn. Minh nhận thức được tất cả những điều ấy và luôn mong muốn báo hiếu cho ông, luôn mong muốn làm điều gì đó để ông vui lên. Tình cảm của Minh đối với ông ngoại không phải là sự yêu mến thường thực mà là sự thấu hiểu, sự thông cảm và sự biết ơn sâu sắc. Minh luôn mong muốn bảo vệ ông, luôn mong muốn làm cho ông vui lên. Tình cảm ấy là sự thấu hiểu, sự thông cảm và sự biết ơn sâu sắc của một đứa trẻ dành cho người thân yêu của mình. Tóm lại, truyện ngắn "Ông nội và ông ngoại" củ Xuân Quỳnh là một bài học ý nghĩa về tình cảm gia đình, về sự quan tâm, yêu thương và sự biết ơn giữa các thế hệ trong gia đình. Truyện còn gợi cho chúng ta những suy ngẫm về cuộc sống, về sự hi sinh vô và n của những người thân yêu trong gia đình.